Tìm Lại Niềm Vui Cũ

Rate this post

Đúng lúc ấy, cánh cửa lớn của thiên lao bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra.

Sau hai tiếng rên rỉ nặng nề, có tiếng bước chân dần dần tiến về phía ta, càng lúc càng gần.

Ta nắm chặt cây trâm cài hơn, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa ngục.

Cho đến khi bóng dáng quen thuộc ấy bước qua vùng sáng tối, đứng trước mặt ta, cây trâm trong tay ta bỗng rơi xuống đống rơm, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.

Lục Phi đứng ngoài cửa, khẽ nhếch mép cười với ta.

Thanh kiếm trong tay hắn như vừa được nhúng trong máu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo màu đỏ sậm.

Y phục hắn xộc xệch, má dính máu, hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng chỉ cần đứng đó, nhìn ta, hắn dường như còn rực rỡ hơn cả ánh sáng.

“Doanh Chi.” Hắn nhẹ nhàng nói, “Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta lo.”

Lần trước hắn nói câu này với ta, là ba ngày trước.

Nhưng hôm nay ta mới hiểu được câu nói này chứa đựng một lời hứa trang trọng đến nhường nào.

Lục Phi lấy ra một chiếc chìa khóa dính máu, mở cửa nhà giam.

Ta đứng dậy từ mặt đất, đột ngột lao tới, ôm chầm lấy hắn, nhưng lại sờ thấy cả tay ướt dính.

Lòng ta chùng xuống, khó khăn mở miệng: “Lục Phi… người chàng toàn là máu.”

Hắn tựa cằm lên vai ta, buông thõng thanh kiếm dài đang nhỏ máu, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Đừng sợ, đó đều là m.á.u của Lục Mẫn, Lục Văn và… ông ta.”

“Doanh Chi, chúng ta về nhà thôi.”

Trước khi rời đi, ta không quên nhặt lại chiếc trâm cài vàng đã rơi xuống đống rơm.

Mãi cho đến khi bình an trở về phủ, ta mới biết, lúc đó hắn đã lừa ta.

Để nhanh chóng cứu ta ra khỏi thiên lao, Lục Phi đã đẩy kế hoạch vốn được sắp xếp chu toàn lên trước cả một tháng, khó tránh khỏi sơ hở.

Hắn bị Lục Văn phản đòn, trước khi c.h.ế.t đ.â.m hai nhát kiếm, nhưng vẫn cố gắng đến thiên lao đón ta.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

May mắn không bị thương đến chỗ hiểm.

Quân Thiết Giáp đóng quân ở Đông Nam, từ trước năm mới đã cải trang thành thương nhân, được A Thất chia làm nhiều nhóm đưa vào kinh thành.

Họ cùng Lâm Trầm trong cung phối hợp trong ngoài, nhanh chóng chiếm lĩnh những vị trí quan trọng nhất trong hoàng cung Tấn quốc.

“Trước khi chết, ông ta mắng ta là loạn thần tặc tử, nói ngôi vị hoàng đế của ta không rõ ràng, triều thần sẽ không phục…”

Lục Phi dựa vào vai ta, nghiêng đầu cười với ta: “Nhưng ông ta không biết, trong triều có một nửa võ tướng đã sớm quy thuận ta. Còn văn thần, nghe nói ta muốn đánh hạ hoàng thành Sở quốc, mở mang bờ cõi cho Tấn quốc, cũng sẽ không phản đối nữa.”

“Vị trí đó, nên để người có tài nắm giữ, ông ta chưa bao giờ hiểu điều này.”

Khoảnh khắc này, ánh mắt hắn lấp lánh, vô cùng cảm động.

Ta cẩn thận bôi thuốc mỡ lên vết thương của hắn, im lặng một lúc, mới nhỏ giọng nói: “Lục Phi, chàng hãy hưu ta đi.”

Ánh mắt hắn di chuyển, rơi trên mặt ta, cảm xúc trong đáy mắt sâu thẳm như đầm nước: “Lý do?”

“Ta đã lừa chàng.” Nghĩ đến chuyện xảy ra trong tiệc tất niên hôm đó, lòng ta vẫn còn đau nhói, “Lục Phi, ta không phải công chúa Nguyên Gia mà chỉ là một kỹ nữ xuất thân từ lầu xanh, chàng nên cưới một người xứng đáng với thân phận hiện tại của chàng.”

“… Thân phận.”

Hắn im lặng một lát, bỗng khẽ cười nhạt, giọng nói mang theo sự lạnh lùng không thể diễn tả, “Nàng nói xem, thân phận của ta hiện giờ là gì?”

Ta nhạy bén nhận ra sự nguy hiểm trong lời nói của hắn.

Nhưng vẫn cứ cố nói: “Chàng sắp là Hoàng thượng rồi – ưm!”

Ta còn chưa nói hết câu, Lục Phi bỗng nhiên áp sát lại, hôn lên môi ta.

Nụ hôn này có chút mạnh bạo, mang theo vài phần hung dữ, ta theo bản năng lùi lại, nhưng bị hắn giữ chặt gáy, áp sát lại gần hơn.

Chúng ta đã rất quen thuộc với nhau, Lục Phi rất hiểu ta, chuyên nhắm vào điểm yếu của ta, hôn đến mức đầu ngón tay ta mềm nhũn.

Mãi đến khi mùi m.á.u tanh xộc vào mũi, ta mới đột nhiên tỉnh lại từ cơn sóng chìm nổi, hoảng hốt sờ lên lưng hắn.

“Vết thương của chàng… không thể dùng sức!”

Lục Phi lại giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt kiên định nhìn ta: “Doanh Chi à, ta đã cho nàng cơ hội hối hận, nhưng nàng đã chọn ta, trừ phi chết, ta không thể buông tay nàng ra.”

Ta nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Những lời ta đã nói, mỗi câu đều là thật.”

“Ta yêu thích nàng, không phải vì nhan sắc của nàng, hay vì nàng là công chúa. Hơn nữa nàng cũng không tính là lừa ta – nàng thật sự cho rằng, ta không biết nàng là ai sao?”

Hắn vừa nói, vừa hôn lên môi ta một lần nữa, khẽ cười, “Doanh Chi, nàng có biết không? Nguyên Gia công chúa thật sự, chưa bao giờ động đến bánh hạt dẻ.”