Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Rate this post

Edit + beta: Văn Văn.

[1] Pháo hôi: nhân vật hy sinh để bổ trợ cho sự thánh thiện cùng lợi ích của nam nữ chủ, là nhân vật thường chết sớm.

*

Cô bị bắt cóc.

Ánh trăng lọt qua một khe hở trong nhà kho, có người đẩy cửa ra, giọng thô bạo nói: “Đi xem cô ta có tỉnh chưa.”

Vừa dứt lời, một gả đàn ông đã túm tóc cô nhấc lên, đau đớn đến nỗi Đại Ninh phải rên rỉ một tiếng.

“Đại ca, tỉnh rồi.”

Đại Ninh không thể không mở mắt ra, miệng bị băng dán lên không nói được. Người đàn ông được gọi là đại ca, mắt âm trầm nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Kỷ đại tiểu thư, xin lỗi, có người muốn mạng cô, trên đường xuống suối vàng, cô đừng tìm chúng tôi.”

Đại Ninh ô ô vùng vẫy.

Một gả đàn ông xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: “Quy củ cũ, dù sao con ả đều sắp phải chết. Đại ca, có thể nhường cho chúng em… Lão tử còn chưa từng thử qua tư vị làm tiểu thư ra sao đâu.”

Đại ca xua xua tay: “Làm nhanh lên, đừng có để rắc rối bất ngờ phát sinh.”

Vài người đàn ông vây lại đây, bắt đầu cởi quần áo. Đại Ninh không thể trốn thoát, đôi mắt mở to kinh hãi.

“Đáng tiếc khuôn mặt đã bị hủy, nghe nói Kỷ đại tiểu thư từng là một mỹ nhân hiếm có.”

“Cô gái này rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người? Những vị kia đồng thời phân phó chúng ta đi xử lý cô ta.”

Đồng tử Đại Ninh co rút.

“Ít có nói nhảm, cẩn thận mạng chó của tiểu tử mày đó. Mày được chưa, không được tao đến trước. Chậc chậc, làn da này cũng quá trắng.”

Đại Ninh đã tuyệt vọng, trong mắt cô hiện lên một tia hận ý mãnh liệt.

Dù là ai đi chăng nữa, sau khi phải trải qua bị vị hôn phu, chú nhỏ và em trai ruột chán ghét, còn thêm hủy dung, bị bắt cóc, giờ đây lại đối mặt với loại ngõ cụt như vậy, tâm đều tro tàn.

Khuôn mặt bị hủy hoại bởi axit sunfuric trông hơi dữ tợn. Mấy người đó cũng không cảm thấy hết muốn ăn, vị đại tiểu thư này tốt xấu gì cũng là thân phận kim tôn ngọc quý, lại thêm dáng người cực tốt, bọn họ phía sau rồi phía trước vội vàng chạy tới.

Đồng tử Đại Ninh xám xịt.

Đúng vào lúc này, những người kia đột nhiên bất động, trong đầu Đại Ninh có một giọng nói thúc giục: “Còn chờ gì nữa, chạy đi!”

Lúc này Đại Ninh mới phát hiện, cổ tay của cô đã bị nới lỏng, băng dán trên miệng cũng biến mất.

Cô đứng dậy, đá vào gả đàn ông bất động trước mặt rồi chạy ra khỏi nhà kho.

Ánh trăng nhàn nhạt, đây là vùng ngoại ô, bóng cây hai bên đường lắc lư, Đại Ninh không còn chút sức lực nào, cô nghiến chặt răng, nghiêng ngả lảo đảo chạy về đằng trước.

Có người phản ứng lại, hét lên: “Người phụ nữ kia chạy!”

“Còn không mau đuổi theo!”

Đại Ninh thật vất vả chạy đến đường lớn, một chiếc ô tô chạy quá tốc độ hất văng cô ra, thứ cuối cùng Đại Ninh nhìn thấy là một tia sáng trắng lóa mắt, trên người đau như tan nát.

Con đường lớn vắng lặng, thân hình đầy vết thương của cô gái nằm lặng im không một tiếng động ở trên đường.

Có người bước xuống xe, nhỏ giọng hỏi: “Chết rồi à?”

“Ừ.”

“Đi thôi, kết thúc rồi.”

*

“Ta đi qua ba giới rồi, chưa bao giờ thấy người nào mà có vận khí bết bát như cô.”

Trong không gian trắng xóa, một cô gái trẻ cuộn tròn ở vầng sáng, ôm chặt lấy mình, nghe vậy không nói gì.

“Cô muốn trả thù sao? Cô phải biết rằng, nếu không có ta, cô sớm đã bị lũ súc vật đó hủy hoại đến chết rồi.”

Giọng nói kia lải nhải mà cám dỗ cô, Đại Ninh như cũ không nói. Cô nhớ lại mình đã chết như thế nào, nó xảy ra quá mức đột ngột, đến mức cô còn cảm thấy không chân thật.

Chỉ có loại đau đớn này, mới khiến người ta nhớ rõ.

Mở mắt ra lần nữa, Đại Ninh đã đến cái không gian không biết tên này, Tiểu Thanh Đoàn Tử ở bên cạnh cô thở ngắn than dài.

“Quá tệ, quá thảm, đây là lần đầu tiên ta thấy những người có vận kém may như vậy, muốn cứu cũng cứu không được. Cô nói tí gì đi, cuối cùng cô có muốn trả thù không?”

Đại Ninh che đôi mắt lại: “Không muốn.”

Đoàn màu xanh lá trên không nghẹn một cục: “Cô người này sao vậy?”

Ai cũng muốn nghịch tập nhân sinh, linh hồn cô gái loài người trước mặt rõ ràng đã biến thành một màu đen thùi lùi, nhưng cô ấy lại không muốn trả thù.

Thanh Đoàn hận sắt không thành thép: “Cô vốn là đại tiểu thư Kỷ gia, có tiền có nhan sắc nhưng cuối cùng mọi người ai ai cũng chán ghét cô, cô còn bị trải qua việc hủy dung, bắt cóc, suýt nữa thì bị cưỡng hiếp tập thể, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe! Biết tại sao cô lại rơi vào trong hoàn cảnh như vậy không?”

Đại Ninh cũng không hiểu rõ tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế.

Rõ ràng mấy năm trước, cô được cưng chiều hết mực, vậy mà chỉ trong nháy mắt, cuộc đời liền trở nên éo le đến vậy. Là bắt đầu từ khi nào?

Đúng rồi, đó là từ sau khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm của cô bước vào nhà.

Bản thân luôn nhắm vào Kỷ Điềm ở khắp mọi nơi, nhưng em trai cô thích Kỷ Điềm, ​​vị hôn phu của cô thích Kỷ Điềm, ​​thậm chí đến ngay cả chú nhỏ lạnh như băng cũng thích Kỷ Điềm, tới ​​cuối cùng, ông nội đều cảm thấy cô vô cớ gây rối.

“Bởi vì thế giới của cô, vốn dĩ là một cuốn sách văn nam chủ. Trong sách có ba nhân vật nam chủ, đều đạt đến đỉnh cao theo những cách thức khác nhau. Trong sách không có nhân vật nữ chủ, cô là nữ phụ pháo hôi, em gái Kỷ Điềm kia của cô xuyên vào trong sách, dần dần có được vận may của nữ chủ. Khi cô ta xuyên qua đây đã thu phục người em trai song sinh phản nghịch của cô, từ đây em trai cô liền trở thành trung khuyển của cô ta. Vị hôn phu hung ác, nham hiểm của cô yêu cô ta, chú nhỏ của cô thì muốn chết muốn sống vì cô ta.”

Thanh Đoàn Tử bay đến trên má cô: “Những người đàn ông bên cạnh cô, từng người đều là thiên chi kiêu tử, bởi vì được bọn họ yêu nên nữ chủ mới hấp thu vận may của họ được, một đường thuận buồm xuôi gió, hô mưa gọi gió trong thế giới của cô, đám đàn ông kia vì thấy nụ cười của cô ta mà vung tiền như rác, còn cô chết rồi mà không có nỗi một cái quan tài, không ai nhớ tới.”

Linh hồn cô gái thuần một màu đen đang phát ra tia sáng u ám, Thanh Đoàn Tử nuốt nuốt nước miếng, vô cùng thèm nhỏ dãi.

Nó không ngừng cố gắng: “Đại Ninh, cô không muốn lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về mình sao?”

Cô gái im lặng hồi lâu, thấp giọng cười rộ lên.

Tiếng cười của cô gái mang theo vài phần cay nghiệt, cố tình giọng lại thanh thúy dễ nghe, cực kỳ êm tai: “Kỷ Điềm đoạt vận may của họ, họ bị mất đi vận may thì sẽ không có kết cục tốt. Ta sẽ không quay trở về, mi đừng nói nữa.”

Thanh Đoàn gấp đến chết.

“Cái đó không chắc, Kỷ Điềm chỉ đoạt mỗi người một chút, họ vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, cô mặc kệ em trai mình luôn sao?”

“Ta không cần nó.”

Đại Ninh che lại đôi mắt, che đậy cảm xúc bên trong, linh hồn của cô không có vết sẹo hay đau đớn, như vậy khá tốt.

Một năm qua giống như một cơn ác mộng, tất cả mọi người đều thích lấy cô so sánh với Kỷ Điềm.

Đại tiểu thư quá mức ương ngạnh, nhị tiểu thư ôn nhu săn sóc.

Đại tiểu thư bụng dạ hung ác, nhị tiểu thư thiện lương đáng yêu.

Tính cả thằng em trai song sinh kia, đều chỉ nhận Kỷ Điềm là em gái của mình, chứ không nhận người chị gái ruột thịt này. Cô làm cái gì cũng thành sai, cô làm đứt một sợi tóc của Kỷ Điềm, liền có người muốn hủy mặt cô.

Chỉ trong một năm, cô chả còn gì cả.

Tất cả, tất cả, hóa ra là vì trong văn nam chủ này, người ta biến thành nữ chủ, còn bản thân mình vẫn chỉ là một cô nữ phụ pháo hôi.

Kế Thanh Đoàn dùng không có khả thi, rốt cục đành thở dài nói.

“Trong cốt truyện ban đầu, sau khi cô chết, ông nội cô không muốn chấp nhận sự thật, ông ấy truy tìm chân tướng, cuối cùng chết trong bệnh viện, nguyên nhân vì xuất huyết não.”

Hô hấp cô gái cứng lại.

Thanh Đoàn thấy, trong linh hồn đen như mực của cô gái có một tia sáng trắng nhợt nhạt sáng lên.

Vẻ mặt cô gái cuối cùng cũng trở nên sinh động hơn, khàn khàn giọng hỏi, “Ai làm?” Đại Ninh không tin đây là một sự trùng hợp.

Thanh Đoàn không nói cho cô biết, mà chỉ hỏi: “Cô nguyện ý muốn trở về nghịch tập không?”

Đại Ninh ngồi dậy, mím môi: “Đưa ta trở về.”

Thanh Đoàn vui mừng vì được cô đồng ý, vui vẻ bay xung quanh người cô: “Cùng kí kết hợp đồng với ta, ta sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của ta đưa cô quay về, sau khi hoàn thành nghịch tập, ta muốn linh hồn của cô.”

Đại Ninh liền biết không có chuyện tốt, cô tức giận trong lòng, hóa ra nữ phụ may mắn cấp E như cô, gặp phải cái bàn tay vàng đều đối với cô có âm mưu.

Người ta là bàn tay vàng, thứ cô gặp được là một khối u ác tính.

Đại Ninh nói: “Có thể.”

‘U ác tính’ Thang Đoàn nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu đi.”

Một bản hợp đồng bay lơ lửng trước mặt Đại Ninh, Đại Ninh liếc mắt nhìn nó một cái, ký vào.

Thanh Đoàn vui vui vẻ vẻ thu hợp đồng lại.

“Đi đi đi, bây giờ chúng ta liền đi ngay. Cô phải nhớ kỹ một điều, chúng ta quay về phải tuân theo quy luật của trời đất, em cô xuyên vào sách lại đây, thân thể đã có vận may mỏng manh của nữ chủ. Cô không được giết bất kỳ một nhân vật chủ chốt nào trong cốt truyện, nếu không sẽ bị xóa sổ, nhưng cô có thể làm biến đi vận may của cô ta.”

Khiến các nam chủ ban đầu yêu cô ta, toàn bộ quay qua đều yêu cô. Nhân vật nữ chủ từ bên ngoài đến này, tự nhiên sẽ bị trừ khử vì mất đi sự hỗ trợ vận may.

Thanh Đoàn ôm linh hồn màu đen bước qua.

Trận gió trong thời không thổi trúng khiến cơ thể nhỏ bé của nó đung đưa, nó tự hỏi tại sao một nữ phụ xấu số như thế lại không muốn quay về báo thù, ngược lại nguyện ý vì một ông già sắp gần đất xa trời sẵn sàng hiến dâng linh hồn, chống lại các nam nữ chủ có vận may lớn, một lần nữa đi trải qua cuộc đời tồi tệ?

*

“Ninh Ninh, nghe lời ông nội nói, con không cần đến một nơi xa xôi, hẻo lánh như vậy để giải sầu. Con muốn chơi thì để Tiểu Trương và những người khác đưa con ra biển hoặc là đi về phương bắc ngắm tuyết.”

Ông lão gấp đến độ dậm dậm quải trượng, hy vọng cô cháu gái nhỏ đổi ý.

Đại Ninh đang vùi đầu trong hành lý ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc.

“Ông nội, không sao đâu mà, nếu ông không yên tâm thì phái thêm vài người bảo vệ con, mỗi ngày con đều gọi điện thoại cho ông được không?”

Thiếu nữ mười bảy tuổi có giọng nói mềm mại lại ngọt ngào, vốn lão gia tử yêu thương cô nhất, cô ôm lấy cánh tay lão gia tử làm nũng, dù là một cục đá, cũng đã sớm mềm lòng.

Mấy ngày hôm trước, cô mới mất đi cha mẹ, sợ tâm trạng cô không tốt, thấy cô không có chuyện gì, cảm xúc ổn định, ông không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cô.

“Vậy con hứa với ông nội, trở về càng sớm càng tốt, có việc gì muốn lập tức nói. Mấy ngày nay trời vừa lúc rất nóng, hai ngày nữa con lại đi.”

Thiếu nữ gật đầu đồng ý.

Thang Đoàn trong đầu cô nhảy dựng lên: “Cô có lầm hay không vậy, nữ chủ đã xuyên qua đây vài ngày, nếu không đi chẳng lẽ còn phải chờ Triệu Dữ yêu cô ta luôn sao?”

Đại Ninh nói: “Không vội, đúng lúc ta muốn chuẩn bị một số thứ.”

Thanh Đoàn đưa cô trở về sáu năm trước, khi cha mẹ cô vừa mới qua đời, lúc sau thời kỳ phản nghịch của Đại Ninh cùng em trai đã xảy ra một cuộc chiến lớn. Theo lý bây giờ cô nên cùng em trai kiêu ngạo làm tốt quan hệ là điều quan trọng nhất, nhưng Đại Ninh gần nhất đối với Kỷ Mặc Giác trái tim đã băng giá, không muốn gặp nó trong một thời gian ngắn, mặt khác, người đầu tiên mà nữ chủ tiếp xúc chính là Triệu Dữ, đoán chừng đã bắt đầu công lược Triệu Dữ.

Đại Ninh bấm đốt ngón tay tính toán, cái anh chàng phượng hoàng nam [2] Triệu Tự này, năm nay nhiều nhất cũng mười tám tuổi, sáu năm sau, tâm anh ta như sắt đá, độc ác tàn nhẫn, chỉ có cô đơn một mình nên dễ dàng mềm lòng với nữ chủ, rõ ràng là công lược trong khoảng thời gian này phát huy tác dụng.

[2] Phượng hoàng nam: đàn ông chuyên ăn bám váy phụ nữ.

Đại Ninh nói không vội thì không vội.

Cô đánh giá thiếu nữ ăn mặc không theo xu hướng trong gương, trong lòng đột nhiên hiểu ra một chút, tại sao mọi người đều không ai thích cô, hơn nữa mắt thẩm mỹ của cô quả thực không được tốt lắm.

Cô gái một đầu tóc vàng, đeo đôi bông tai cực lớn. Trang điểm phóng đại thô tục, quần là cao bồi khoét lỗ.

Giữa lúc Thanh Đoàn thúc giục, cô chậm rì rì trang điểm lại, làn da cô rất tốt, trắng nõn như sữa bò.

Đại Ninh suy nghĩ một chút, nhuộm lại mái tóc màu vàng thành màu nâu sẫm, vẻ ngoài trở về với bộ dáng ban đầu.

Mái tóc của cô uốn xoăn buông xõa tự nhiên như tảo xinh đẹp, Đại Ninh dùng ruy băng con bướm nơ xanh buộc tóc chính giữa để trang trí.

Cô đã kêu người khác vứt bỏ hết mấy cái quần jean rách, mặc một bộ váy màu xanh da trời tuyệt đẹp.

Đại Ninh uể oải chớp chớp một đôi mắt mèo xinh đẹp, vẫy tay gọi đám người hầu: “Chú Tiền, đi mua đồ với tôi.”

Tụi người hầu nhìn Đại Ninh, sôi nổi ngẩn ra.

Cô gái trước mắt có đôi má hồng phấn nộn, non mềm đến muốn cho người nhịn không được véo véo một tí, cộng thêm cô còn ăn mặc theo kiểu tràn đầy sức sống thanh xuân, thật là xinh đẹp, đáng yêu đến hút hồn, bất kể tính cách cô thế nào, khuôn mặt này giống như đã được thiên sứ hôn qua.

Đây nhưng là vị đại tiểu thư không theo xu hướng đó sao?!

Quá, quá đáng yêu!

Trải qua một phen lăn lộn, Thanh Đoàn hít một hơi thật sâu.

Thế giới này là văn nam chủ, những cô gái chính là phần thưởng khen ngợi dành cho sự thành công của đám đàn ông, không có cô gái nào là xấu xí cả. Nhưng đẹp thành như Kỷ Đại Ninh… thực sự, phạm quy quá rồi!

Hiện tại, Thanh Đoàn một xíu đều không vội, nhìn Đại Ninh hướng dẫn đám người điên cuồng dữ trữ một đống đồ ăn ngon và quần áo tử tế.

“Đúng vậy, bây giờ nhà Triệu Tự đặc biệt nghèo, mua nhiều chút để cậu ta ăn no mặc ấm.”

Đại Ninh cười mà không nói.

Cô không nói cho Thanh Đoàn rằng cô không định tính toán công lược Triệu Tự.

Cô đặc biệt chán ghét bề ngoài người đàn ông kia trầm ổn, hung ác, nham hiểm.

Ai nói muốn cho vận may nữ chủ tiêu tan, một hai phải làm nam chủ yêu mình?

Làm nam chủ ghét nữ chủ không phải được rồi à?