Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!

Rate this post

Sau trận mây mưa, An Kỳ chịu không nổi mệt mỏi mà thiếp đi trong lòng Sở Thẩm Mặc.

Nhìn thân thể trắng nõn nà nằm trong vòng tay của mình ngủ an lành Sở Thẩm Mặc không khỏi thấy yên lòng.

Anh đặt nụ hôn lên trán cô. Anh lại cười, sau đó hôn đến chóp mũi của cô và là đôi môi đỏ mộng của cô.

Mỗi nụ hôn đều trân trọng như thế.

Hít sâu một hơi rồi anh đưa tay bế cô lên theo kiểu công chúa, ôm vào lòng mình bước về hướng nhà tắm.

Giờ đây cô vẫn mê man ngủ. Không chút phòng bị, bởi chăng cô quá tin tưởng Sở Thẩm Mặc.

Anh lần nữa dịu dàng tắm cho cô. Rửa sạch vết ân ái vừa rồi.

Lau người rồi sấy tay, thay cho cô một bộ đồ mới sau đó đặt cô trở lại giường.

Mọi hành động cử chỉ đều ôn nhu đến lạ thường.

Chỉ có anh vẫn còn thức. Đến chỗ máy vi tính, tìm cách khôi phục trí nhớ.

Như thế này thực tốt nhưng mà anh muốn cô nhớ ra tất cả, cho cô cảm giác thành thật nhất, anh không muốn trốn tránh nữa, anh không muốn lừa cô nữa.

An Kỳ ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.

Mở mắt ra không thấy ai cạnh bên cô có chút hoảng.

Sở Thẩm Mặc đâu?

Vội ngồi dậy muốn chạy đi tìm anh, cô lại thấy thân thể truyền đến cô đau nhức, xương khớp như bị người ta tháo ra rồi lắp vào.

Nghĩ đến nguyên nhân mặt cô chợt đỏ lên. Người yêu là phải tắm chung thế này sao? Nếu cứ như vậy hoài thì cô không chịu nổi đâu nha.

Cảm giác lạ lắm, như lạc vào một thế giới khác vậy.

Oaaaa, không nghĩ nữa.

Cô ôm lấy hai má mình vỗ vỗ mấy cái cho tỉnh.

Cô nghĩ một hồi đầu sẽ bốc khói vì ngại ngùng đó.

Thế rồi cô lặng lẽ xuống lầu muốn kiếm Sở Thẩm Mặc.

Dưới tầng trệt, Tịnh Nghi đang làm bữa sáng.

Tịnh Nghi thấy được An Kỳ liền cười.

“Dậy rồi hả? Có đói không? Chị dọn cơm cho”

An Kỳ nhìn chị rồi lại nhìn cái bụng của mình. Cuối cùng thành thật gật đầu.

“Được ạ”

Đồ ăn được bày ra trước mắt, toàn là món An Kỳ thích, cô ăn rất ngon miệng.

Được nửa bát cơm, cô chợt bần thần, mình xuống đây vì cái gì nhỉ? Là để ăn hả? Phải không ha?

Thế rồi cô lại nhìn dĩa thức ăn, lập tức có đáp án.

Chắc hẳn là như vậy rồi, món ngon như này mà.

Cái này nếu để Sở Thẩm Mặc biết anh hẳn sẽ đau lòng lắm. Chính anh đối với An Kỳ không bằng một dĩa thức ăn.

Tịnh Nghi và Mộ Cảnh Thương ngồi ở ghế đối diện cũng lặng lặng dùng bữa.

Như nhớ ra điều gì, An Kỳ vội hỏi Tịnh Nghi.

“Chị”

Tịnh Nghi đang ăn bỗng dừng đũa dồn sự chú ý về An Kỳ.

“Hửm?”

Tịnh Nghi biết, giờ đây An Kỳ như một đứa trẻ, có gì nhiều thứ thắc mắc và muốn hỏi. Cô luôn sẵn sàng giải đáp.

“Cái kia…chị với Thương có tắm cùng nhau không?”

An Kỳ bẽn lẽn cắn cắn môi, rất lâu mới nói ra được câu hỏi của mình. Sở Thẩm Mặc nói thì có vẻ là điều hiển nhiên mà sao cô cứ thấy nó ngại ngại.

Tịnh Nghi giật bắn mình khi nghe câu hỏi.

“Khụ khụ”

Miếng cơm trong miệng suýt chút phun ra, khuôn mặt cô hiện lên ngơ ngác.

“Hả?”

Tự hỏi rồi cô tự tìm ra kết quả, mặt cô nhanh chóng đỏ lên.

Con bé này, hôm nay hỏi cái gì lạ vậy.

“Không có, ai…nói với em như vậy?”

An Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, hai mắt hiện khó hiểu kèm chút ngạc nhiên nhìn Tịnh Nghi.

“Không phải người yêu là phải tắm cùng nhau ạ?”

Mặt Tịnh Nghi càng đỏ, lắc đầu nguầy nguậy giải thích cho An Kỳ hiểu.

“Không có, người yêu nào lại phải tắm chung với nhau…hơn nữa chị với Mộ Cảnh Thương không phải người yêu”

An Kỳ càng trở nên khó hiểu.

“Vậy sao…Mặc nói với em thế?”

Trong đầu Tịnh Nghi liền nhảy số, cái tên Sở Thẩm Mặc đáng đánh này, chỉ vì muốn chiếm tiện nghi của An Kỳ mà không ngại việc dệt ra một lý do ch.ó ch.ết như vậy.

Cái tên này.

“Không có đâu…chắc cậu ta nhớ nhầm thôi”

Cô giải thông cho An Kỳ. An Kỳ lập tức tiếp nhận thông tin.

Hèn gì cô cứ thấy sai sai mà, đúng là tại anh nhớ nhầm rồi.

À mà, hình như cô nhớ sao cô xuống đây rồi.

“Mặc đâu rồi chị?”

Tịnh Nghi phẩy phẩy tay rồi đáp.

“Cùng Mộ Cảnh Thương ra ngoài mua đồ cho chị nấu ăn rồi”

“Cạch” – vừa vặn lúc này ngoài cửa có âm thanh.

Sở Thẩm Mặc cùng Mộ Cảnh Thương trở về.

Cả hai đầu bù tóc rồi như vừa mới đi đánh trận về.

Tịnh Nghi chống tay lên cầm nhếch miệng cười khinh.

“Sao? Hai tên kia, còn dám bảo đi mua đồ dễ không? Có phân biệt được đâu là thịt đùi đâu là thịt lưng không?”

Mô Cảnh Thương chu môi.

“Về được nhà là kỳ tích rồi”

Sáng sớm vạ miệng chọc Tịnh Nghi làm gì không biết, bảo nấu ăn dễ, còn xưng phong đi mua đồ cho cô.

Đi rồi mới biết hoa mắt chống mặt cô hơn cả đánh trận.

Sở Thẩm Mặc không nói gì. Chỉ thở dài.

An Kỳ thấy anh hai mắt lập tức phát sáng. Ríu rít chạy đến nói lớn. Cả biệt thự đều nghe.

“Mặc, người yêu không cần phải tắm chung đâu”