Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!
Xe vẫn êm êm chạy một lúc đã đưa An Kỳ đến sân bay, lần đầu được đến đây cô liền trố mắt nhìn xung quanh, trong mắt không khỏi hiện lên hiếu kỳ.
Nơi này rất rộng, hơn nữa còn có rất nhiều máy bay rất to, ước chừng bằng cả một căn nhà.
“Đi trả nợ cũng có hứng ghê nhỉ?”
An Kỳ nghe đến liền liếc nhìn Sở Thẩm Mặc, nếu không phải hắn nói không rõ ràng cô cũng không cần đi với hắn.
“Đi thôi, sắp bay rồi”
Sở Thẩm Mặc khẽ kêu một tiếng, An Kỳ cũng không phản đối gì liền đi theo anh lên máy bay.
Lúc vừa lên cô còn thích lắm, cảm giác mới mẻ khiến cô chịu không được cứ nhìn xung quanh, thẳng đến khi máy bay cất cánh.
…
“Ưm…” An Kỳ bịp chặt miệng chạy thật nhanh vào toilet, lúc đi ra vẻ mặt bần thần phờ phạc như mất nửa cái mạng.
Đây là lần thứ mấy cô nôn rồi nhỉ? Cô cũng không nhớ chỉ biết cô nôn từ lúc mây trắng sắp trở thành mây đen, nôn từ lúc Sở Thẩm Mặc ngủ đến khi anh tỉnh giấc.
“Cô đi máy bay chứ cũng có phải ốm nghén đâu, người ta không biết còn nghĩ rằng cô có bầu tám tháng”
An Kỳ mệt muốn chết lại còn nghe anh lải nhải cô lập tức bịp chặt hai tai của mình lại không muốn nghe anh nói nhảm. Cô cũng đâu có muốn bị say máy bay đâu.
“Uống đi, phiền phức chết đi được”
Anh ném một vĩ thuốc lên đùi cô rồi lại dựa người vào ghế tiếp tục nhắm mắt ngủ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
An Kỳ nhìn nhìn vĩ thuốc rồi lại nhìn anh, không biết anh có ý tốt hay không nhưng cô khó chịu quá, đành mở vĩ thuốc ra uống một viên.
Quả nhiên là thuốc tốt, một lúc sau cô không còn cảm giác muốn nôn nữa.
Mà hiện tại có vấn đề khác là cô buồn ngủ, hai mắt cô chớp chớp mấy lần cuối cùng chịu không được nữa thân thể tựa vào ghế mà thiếp đi.
Qua thêm một lúc cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu, thân thể thả lỏng lắc qua lắc lại một hồi cái đầu nhỏ lại tựa lên vai anh.
Sở Thẩm Mặc cũng chưa có ngủ, anh khẽ nhìn cô, mày anh chợt nhíu lại, đưa bàn tay to lớn muốn đẩy cô ra nhưng rồi khi sắp đến anh lại dừng lại.
Trong mắt hiện lên nhiều suy nghĩ.
Cô trước giờ ở cùng anh nếu không tức giận cũng là buồn bã.
Nhưng khi ngủ rồi chỉ có dáng vẻ dịu dàng, hơi thở đều đều, hàng mi dài cong vút hơi động đậy theo từng nhịp thở.
Bộ dạng này của cô khiến anh không đành đánh thức.
Nợ anh cô còn chưa trả hết, đòi cũng chẳng được bao nhiêu, cứ nghĩ cưỡng ép cô rồi anh sẽ vui vẻ lắm, chẳng qua thứ trong tim anh vẫn trống rỗng.
Là vì chưa đủ sao?
Sau hơn mười ba tiếng bay cuối cùng anh và cô cũng đã đến được nước Pháp – xứ sở ruợu vang nồng nàn và quyến rũ.
Anh bước xuống trước An Kỳ cũng bước theo sau, cô cứ loạng choạng mãi thân thể lắc lư một lúc lại đập mặt vào lưng anh.
Anh khẽ quay đầu lại trong mắt có mấy phần khó chịu. An Kỳ cũng biết ý mà thu mình lại đứng nép vào một góc.
Từ xa có chiếc xe công vụ chạy đến, ba bốn người áo đen đi ra đón anh, cầm hành lý cho anh.
“Sở tổng, ngài đã đến”
Người dẫn đầu đi đến cúi đầu chào anh, tay hướng về xe.
“Mời ngài lên xe”
Anh cũng gật đầu tiếp nhận, chân trầm ổn bước đi, đi được hai ba bước anh chợt dừng lại đưa mắt nhìn cô.
Mà cô thì như con diều đứt dây, thân thể hết lắc qua rồi lại lắc lại, anh đi ba bước cô chỉ mới đi được nửa bước.
Thở hắc ra một hơi anh liền nhanh chân bước đến chỗ cô, đưa tay hữu lực mạnh mẽ bế cô lên theo kiểu công chúa.
Cô bị anh doạ cho mở to mắt.
“Này, mau thả tôi xuống”
Xung quanh có biết bao nhiêu người đang nhìn kìa, ngại chết đi được.
Anh lại chẳng quan tâm cô một mạch đi vào xe.
Mấy người vệ sĩ ngoài kia nhìn thấy một màn bạo dạng của tổng giám đốc như vậy cũng chẳng dám bàn tán gì, khuôn mặt lạnh tanh nhưng trong lòng lại tán dương An Kỳ.
Cô gái khiến cho Sở tổng động tay chân như vậy trước giờ bọn họ chỉ mới thấy một mình cô.
Lợi hại!
Một lúc sau, cả hai được đưa đến khách sạn gần đó, phòng đương nhiên đã được đặt trước.
Sở Thẩm Mặc đã sớm vào phòng chỉ có cô vẫn đứng ở đấy, hai mắt nhìn anh chớp chớp, trên trán khắc hai từ phản đối rõ ràng.
Anh bực bội nhìn cô.
“Cô đợi cái gì?”
An Kỳ lập tức nói.
“Sao lại chỉ có một phòng?”
Cô tuyệt đối không muốn ngủ chung phòng với hắn.
Sở Thẩm Mặc đút hai tay vào túi quần, hờ hững đáp.
“Dạo này hay nhức mỏi, ở cạnh đấm bóp cho tôi”
An Kỳ lại xì miệng lẩm nhẩm nhỏ xí.
“Cũng có phải cụ già tám mươi tuổi đâu, làm như xương cốt rụng tới nơi rồi không bằng”
Nhỏ như vậy mà vẫn lọt vào tai của Sở Thẩm Mặc, anh nghe được mặt chợt đen lại.
Đưa tay anh mạnh bạo kéo cô vào trong phòng, nhanh tay đóng cửa lại.
“Tôi nói sao thì làm vậy đi”
An Kỳ hơi bất mãn muốn phản bác nhưng rồi lại thôi, nghe theo hắn cho an toàn, để hắn giận thì cô lại phiền phức.
Vừa vào chưa được bao lâu điện thoại anh đã reo lên, là của anh.
“Nghe”
Bên kia bắt đầu nói.
“Có dấu vết của người ngài cần tìm rồi, vẫn đang truy đuổi nhưng bên kho hàng đột nhiên bị cháy cần ngài đến một chuyến”