Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!
Sáng sớm, An Kỳ bị tiếng kêu nhỏ nhẹ của Phương Tịnh Nghi gọi dậy, cả đêm ngủ với tư thế kỳ quái, xương sống của cô ê ẩm không thôi.
Ngồi thẳng dậy, lấy tay dụi dụi mắt, đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh Phượng Tịnh Nghi đang cầm trên tay bộ quần áo công sở.
Thấy cô đã tỉnh Tịnh Nghi liền nói.
“Em thay đồ đi, sau đó xuống đại sảnh gặp thiếu gia”
An Kỳ vẫn còn nhớ đêm qua, anh có nói anh muốn cô làm thư ký.
Thở dài trong lòng, “vâng” nhẹ một tiếng, đưa tay ra nhận lấy bộ quần áo, cô chầm chậm đứng lên đi về phòng mình.
Phương Tịnh Nghi nhìn theo bóng lưng ủ rầu ủ rột của An Kỳ, lòng cũng sầu theo. Cô gái nhỏ này chắc chắn là có chuyện không vui.
[…]Sở Thẩm Mặc ngồi trên ghế sofa đọc báo, chốc chốc lại nhìn cái đồng hồ đeo tay đắt tiền của mình sau đó lại nhìn lên lầu nhíu này kiếm, mười phút rồi vẫn không thấy cô đâu, quá chậm.
Đang lúc anh khó chịu thì hình bóng của An Kỳ xuất hiện tại ngã rẽ cầu thang, chỉ nhìn một thoáng Sở Thẩm Mặc lại bị cô làm cho ngơ.
Quả nhiên, thân hình cô vẫn luôn chuẩn chỉnh như vậy, chiếc áo sơ mi trắng tinh tế ôm gọn vòng một căng tròn, chiếc chân váy đen tuyền bó sát dài ngang gối phô trọn đường cong hoàn mỹ của vòng ba cùng đôi chân dài trắng ngần.
Sở Thẩm Mặc vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Rõ ràng hôm qua cô gái quyến rũ anh mặc còn hở hơn như thế, anh một chút hứng thú cũng không có. Nhưng đến Hà An Kỳ mặc anh lại có cảm giác nóng ran thân thể cứ muốn chiếm lấy cô.
Định lực của anh từ bao giờ lại yếu như vậy? Cô còn chưa làm gì anh đã rung động? Là dục vọng anh quá lớn hay do cô quá mê người?
“Tôi xong rồi”
Anh không để ý một lúc An Kỳ đã đứng trước mặt anh. Tiếng kêu này cũng giúp anh hoàn thần quay về bộ dạng lạnh lùng.
“Đi thôi”
Anh chầm chậm đứng lên bước ra xe, An Kỳ cũng theo anh.
Cả hai cùng ngồi vào trong, xe êm êm chuyển bánh, rất nhanh đã đến được công ty.
Sở Thẩm Mặc bước ra trước, An Kỳ bước ra sau, anh đi đâu đều bắt cô theo tới đó.
Lần đầu đến nơi này cô không khỏi hiếu kỳ, nhìn xung quanh cô không cản được mà cảm thán, quá rộng lớn rồi!
Trong đầu cô chợt loé lên suy nghĩ, nếu cô ở đây trốn đi chắc anh cũng không phát giác đâu nhỉ?
Nhưng mà cô mơ đi, đây là công ty của anh không phải chợ chiều muốn vào là vào muốn ra là ra.
Chìm trong suy nghĩ của chính mình cô không biết được lúc này đang có hàng vạn ánh mắt đăm chiêu nhìn cô.
Trong đầu họ có trăm loại suy đoán ngổn ngang, cô rốt cuộc là ai sao lại đi chung với tổng giám đốc của bọn họ? Còn mặc đồ công sở, là đến đây làm việc? Còn đích thân được tổng giám đốc đưa đón. Rốt cuộc cô là thần thánh phương nào đây?
Sở Thẩm Mặc đi phía trước cô đột nhiên dừng lại, An Kỳ phía sau còn đang mãi ngắm nhìn xung quanh không để ý liền va phải tấm lưng rắn chắc của anh dội ngược ra.
Chiếc mũi cao thanh tú cũng ăn đau phải lấy tay ôm lại suýt xoa. Thân thể anh làm bằng đá sao? Sao lại cứng như vậy?
Sở Thẩm Mặc chầm chậm quay lại cầm theo sắp hồ sơ ném qua cô, An Kỳ cũng chụp lấy.
“Đem hồ sơ đi qua phòng nhân sự báo cáo, sau đó sẽ phân phó cô đến chỗ làm việc”
Nói rồi anh lại tiếp tục trầm ổn bước đi, An Kỳ gấp gáp gọi với theo.
“Phòng nhân sự ở đâu?”
Sở Thẩm Mặc không có quay đầu lại một mạch đi vào thang máy chỉ để lại cho cô một câu.
“Tự tìm đi”
Thang máy đóng lại, An Kỳ ngơ ngác đứng tại chỗ cắn môi chính mình.
Đồ đáng ghét, vậy thì cô tự tìm.
Chẳng qua cô lại khinh thường nơi này rồi, nơi đây tổng cộng có 18 tầng lầu, mỗi tầng có gần chục ngã rẽ, hơn chục phòng, cô kiếm cả buổi cũng không thấy, mồ hôi cũng sắp đổ ướt áo rồi.
Thật may cô còn gặp được người tốt, họ tận tình chỉ cho cô hướng đi.
Nhờ vậy mà năm phút sau cô đã có mặt tại phòng thư ký.
Vừa bước vào cô đã cảm thấy được loại không khí không bình thường, mọi người ở đây hình như rất dè chừng cô.
Mà cũng chẳng trách được, nhân sự của Sở thị trước giờ vẫn chọn lọc rất kỹ lưỡng, họ đều phải trầy da tróc vẩy mới có thể vào được đây.
Ấy vậy mà cô chẳng cần làm gì, không phỏng vấn không xét tuyển một mạch đi vào hỏi thử ai lại không cảm thấy cô là dựa hơi, bọn họ chính là cảm thấy bất công. Nhưng cô cũng hết cách, cô cũng là bị ép.
“Hạ thư ký vừa đi liền lòi ra một cô thư ký mới, có nhanh quá không vậy? Chẳng biết người ta có chiêu trò gì nữa”
Đột ngột âm thanh chua ngoa vang lên, đó là thư ký trưởng – Tạ Yên. Cô ta là tình nhân của Sở Nhất Kiến từ lâu đã tự cho mình tư cách làm chủ nơi này, ma mới ma cũ cô đều bắt nạt được.
Hà An Kỳ biết rằng cô ta đang nói mình, nhưng cô cũng không để tâm cho lắm.
Cô nhẹ cất lời.
“Chào mọi người, sau này mong mọi người chỉ bảo nhiều thêm”
“….”
Cô thân thiện như vậy, vậy mà đáp lại cô chỉ có tiếng gõ bàn phím.
Cô cũng bỏ qua không trách.
“Cho hỏi chỗ của tôi ở đâu vậy?”
Lại không có ai trả lời cô, một lúc lâu sau mới có giọng nói không nguyện ý vang lên chỉ đến chỗ làm việc ở đầu dãy.
An Kỳ cảm ơn một tiếng sau đó đi đến chỗ được chỉ định, ngồi vào đấy. Giấy tờ trên bàn đã được để sẵn chờ cô làm việc.
Lúc này đây những thứ Sở Thẩm Mặc dạy cô tối qua đã phát huy tác dụng công việc ở đây cô đều xử lý, tuy chậm nhưng không có sai sót.
Chẳng qua chốc chốc cô lại nghe tiếng bàn tán phía sau lưng mình, cô cũng không muốn nghe đâu, chỉ là nó cứ lọt vào tai cô.
“Cô nói xem cô ta rốt cuộc có quan hệ gì với tổng giám đốc?”
“Em gái hả?”
“Làm gì có, tổng giám đốc là con một, nếu có em gái chúng ta biết từ lâu rồi”
“Vậy có khi nào…tình nhân không?”
Nghe đến đây An Kỳ hơi chột dạ, cô ta nói đúng rồi.
Nhưng câu tiếp theo của cô gái kia lập tức khiến cô đơ người.
“Điên à? Cả công ty này đều biết Tổng giám đốc bị liệt làm sao có tình nhân”
An Kỳ biết rõ, Sở Thẩm Mặc không bị liệt mà ngược lại cái phương diện kia của anh rất kinh người.
Cô cũng thật mong điều cô gái kia nói là thật, anh liệt cả đời cũng tốt.
Khoan đã…
Mặt An Kỳ hơi tái lại, có phải hay không hắn mang cô đến đây là vì cái vấn đề “liệt” này? Chẳng hạn như dùng cô để chứng minh.