Thái Tử Phi Sợ Chếc
Nhìn lên giá sách đầy những cuốn du ký, lòng ta trào dâng bao cảm xúc, một tay ta cầm bình hoa trên giá, tay kia với lấy cuốn sách trên đỉnh giá.
Phía sau giá phát ra một tiếng động rất nhỏ, ta thò tay sờ vào phía sau giá, thì thấy có một ngăn bí mật.
Từ ngăn bí mật, ta lấy ra một chồng thư, từng lá thư kể về những nơi đã từng đi qua, gặp những ai, những sự việc gì, những khó khăn ra sao.
Sắp xếp lại chắc cũng có thể viết thành hồi ký, ta nhìn thấy tên biểu ca của ta được khoanh tròn rất lớn trong lá thư cuối cùng, không kìm được bật cười.
Tề mụ mụ nhìn ta mà lo lắng, “Có cần mang thư về cung đưa cho Hoàng thượng không ạ?”
“Không cần.”
Ta nhét lại chồng thư vào chỗ cũ, “Đây là thư tình Hoàng thượng viết cho ta, nếu ngài không muốn ta biết thì cứ để chúng ở đây.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Vì chồng thư dày cộm đó, ta càng chăm sóc Bùi Cảnh chu đáo hơn, nhưng dường như đầu óc của Bùi Cảnh như bị quái vật tham ăn gặm mất.
Ngày nào cũng không có việc gì làm lại cứ quanh quẩn trước mặt ta, hôm nay thì bảo chán, ngày mai lại kêu làm hoàng đế mệt mỏi, ngày kia lại nói đời người ngắn ngủi.
Ta ngày đêm nhẹ nhàng khuyên nhủ, cho đến khi Bùi Cảnh đặt một chồng tấu chương lên trước mặt ta, mặt mày hí hửng: “Hoàng hậu à, đây đều là những tấu chương thúc giục trẫm chọn phi, trẫm giữ lại chưa phê chuẩn đấy.”
“Hoàng thượng muốn chọn phi?” Ta liếc nhìn một cái, “Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng có một vị biểu muội đã yêu mến ngài từ lâu? Sao không đón nàng vào cung?”
Bùi Cảnh thấy ta mặt lạnh, ho khan hai tiếng, “Trẫm bình thường ghét nhất là mấy chuyện biểu ca biểu muội.”
Biểu ca, biểu muội?
“Vậy tức là, Hoàng thượng lúc trước muốn nạp thiếp là vì ghen với biểu ca của thần thiếp?”
“Trẫm, trẫm đâu có.” Bùi Cảnh luống cuống cầm lấy tấu chương, “Trẫm, trẫm là người như thế sao, trẫm không có.”
Ta mỉm cười nhìn Bùi Cảnh, “Vậy sao Hoàng thượng lại khoanh tròn tên biểu ca của thần thiếp trên mật thư?”
Mặt Bùi Cảnh đỏ bừng, “Nàng, nàng, nàng đã nhìn thấy những mật thư đó rồi sao?”
“Hoàng thượng à, thần thiếp có hai điểm tốt, một là biết nhìn thời thế, hai là biết ỷ sủng mà kiêu.”
“Con gái nhà họ Trần đội nón xanh cho Hoàng thượng, thần thiếp đã đưa về rồi, con gái nhà họ Kỷ hôm qua cầu xin thần thiếp rằng cô ấy đã có người trong lòng, thần thiếp đã phong cô ấy làm Quận chúa và đưa ra khỏi cung.” Ta thổi tắt ngọn nến trong điện, nhẹ nhàng nói: “Nếu Hoàng thượng muốn chọn phi, hãy đợi khi thần thiếp không còn sinh được nữa.”
Bùi Cảnh nheo mắt lại, ném tấu chương xuống đất rồi bế ngang ta lên, “Vì giang sơn nhà họ Bùi ngàn đời bền vững, trẫm đồng ý với đề nghị của Hoàng hậu.”
Bùi Cảnh vừa đặt ta xuống giường thì nội thị Cầm vội vã vào báo rằng Thái thượng hoàng sau khi dùng bữa tối không hiểu sao lại ngất xỉu, tỉnh lại thì đã phát điên, không nói được nữa.
Bùi Cảnh nhìn ta trong lòng mình, cao giọng nói: “Trẫm sẽ đến xem sau.”
Ta đối diện với ánh mắt của Bùi Cảnh, có chút chột dạ, nhún vai, “Chỉ một chút xíu cây thuốc là thôi, ai bảo phụ hoàng của ngài đã trở thành Thái thượng hoàng mà vẫn không an phận, còn mưu tính hạ độc vào thuốc bổ của ngài và mẫu hậu.”
“Tri Tri, phụ hoàng của ta từng nói nàng là người vừa có sắc vừa có tài, xứng đáng làm Thái tử phi.”
Ta đặt tay lên vai Bùi Cảnh, cười rạng rỡ, “Không phụ kỳ vọng của phụ hoàng, thậm chí còn vượt qua mong đợi!”