Phấn Sơn Hà
Phải rồi.
Bên ngoài núi xanh, có thảo nguyên dài nghìn dặm, và những kẻ địch tàn bạo khát máu.
Cả đời này của ta, là thanh kiếm sắc của Lê triều nằm chắn nơi phương Bắc, không thể làm hoa quý kinh thành, không thể làm chim yến dưới hành lang của ai khác.
Bắc Quan mới là thiên địa của ta.
Ta gạt bỏ suy nghĩ, bỏ lại vài đồng trà, lên ngựa.
Gió thu nổi lên, trời đất phương Bắc lạnh lẽo.
Ta vung roi, lên đường ra chiến trường.
Không ngờ, thoáng cái đã ba năm.
7.
Ba năm sau.
Một trận tuyết lớn từ trời cao lả tả rơi xuống.
Chiều tối, gió bấc cuốn tuyết dữ dội, thổi vào trong trướng.
Ôn Ngữ Ninh lạnh đến mức xoa xoa tay, vén màn trướng lên, lẩm bẩm: “Bọn man di cũng phải ăn Tết, gần đây tấn công mấy thị trấn nhỏ, cướp gà cướp vịt, cũng không sợ chết. Ca, huynh chưa thấy, chúng dựa vào việc huynh dưỡng thương, đã làm càn đến trời rồi.”
Ta nằm trên giường, mắt từ binh thư mờ mờ ngước lên, “Ta bại trận, không trách được người khác.”
“Phì! Rõ ràng là tên đầu sỏ man di giở trò! Nếu không phải vì cứu đám phụ lão phụ nữ và trẻ em kia, huynh đâu đến mức chịu một đao.”
Ngữ Ninh vừa nói, vừa nhấc kẹp than lên khuấy bừa trong lò.
Trong trướng nhanh chóng lan tỏa một mùi khói.
Ta ho vài tiếng, cảm thấy bên dưới lồng n.g.ự.c lại âm ỉ đau, lần này vết thương do đao kéo động vết thương cũ, khiến ta chịu khổ không ít.
“Ngữ Ninh, giúp ta xem, rỉ m.á.u rồi.”
Choang!
Ngữ Ninh ném kẹp than, khí thế hùng hổ đi tới, “Để huynh cứu, Minh Nghi vương phủ đối xử với huynh ra sao huynh tự biết rõ, đầu óc tồi tệ mới đi cứu đám bà con xa tám đời! Để lại căn bệnh, động tí là rách ra, thật là tạo nghiệt!”
Ta nhịn đau không nói, lật người để Ngữ Ninh cởi băng vải ra.
Nàng nửa ngày không nói gì, ta quay đầu lại, phát hiện nàng đã đỏ hoe mắt.
Cuối cùng cũng là được người bảo vệ lớn lên, tính tình có chút kiêu ngạo.
Ngữ Ninh lau nước mắt, bắt đầu xử lý vết thương cho ta.
Trong trướng im lặng, chỉ còn lại gió lạnh rít ngoài trời.
“Ca, những ngày tháng như thế này, bao giờ mới là kết thúc…?” Nàng cúi đầu, buồn bã hỏi, “Toàn bộ Lê triều đều không có ai dùng được, cần huynh gánh vác sao? Vì một trận bại, liền phái một sứ thần tuần tra đến. Đám người kinh thành đều có chút bệnh, được nuông chiều, khó tránh khỏi bới lông tìm vết.”
Ta nhắm mắt, muốn dưỡng sức một chút, “Muội không thích bọn họ, không gặp là được.”
“Ta không gặp, chẳng lẽ để huynh đi?” Nàng nhanh nhẹn xử lý xong vết thương, giúp ta mặc lại quần áo, “Phụ thân đã lớn tuổi, nay huynh là trụ cột của Bắc Quan chúng ta, không thể có chuyện.”
“Được, ta biết rồi.”
Ngữ Ninh rời đi, trong trướng lại tối xuống.
Ta cau mày uống cạn chén thuốc đắng, lau miệng, từ dưới gối lấy ra một phong thư – “Kinh thành tuần án sứ không lâu sẽ đến, là cố nhân của công tử, cần hành sự thận trọng.”
Ánh mắt ta rơi vào hai chữ “cố nhân”, lâu không rời.
Hôm đó giận dữ mà cắt đứt tình nghĩa, dẫm đạp lên tấm lòng của hắn, hắn hẳn là hận ta thấu xương, tái ngộ khó tránh khỏi trách cứ nhiều hơn, đây cũng là lý do ta không yên tâm để Ngữ Ninh tiếp đón.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Miễn cưỡng dưỡng thương vài ngày, đến khi vào tháng Chạp, đoàn sứ thần tuần án đã tiến vào Bắc Quan.
Hôm đó, ta cưỡi ngựa đi nghênh đón.
Từ xa thấy một đoàn người vây quanh một chiếc kiệu gỗ mun, mênh m.ô.n.g tự băng tuyết mà đến, đoàn người kéo dài, như vết mực lưu lại giữa trời đất.
Tim bất ngờ nhảy lên một cái.
Ta nắm chặt dây cương, miệng bị gió thổi mà ho dữ dội.
“Ca, mặt huynh trắng bệch ra rồi.” Ngữ Ninh lo lắng liếc nhìn ta một cái, “Đừng miễn cưỡng.”
Ta lắc lắc đầu, “Không sao.”
Đến khi kiệu đến gần, người hầu phía trước nhảy xuống ngựa, chắp tay nói: “Đại nhân đi đường mệt nhọc, phiền tướng quân sắp xếp chỗ ở thoải mái.”
Ngữ Ninh chướng mắt nhất là cái bộ dạng sống trong nhung lụa này, nhíu mày, “Bắc địa lạnh lẽo, ở đâu cũng vậy thôi.”
Tên hầu mắt cũng không thèm ngước, “Vậy thì ở tại tướng quân phủ.”
“Ngài…”
Ta giơ tay ngăn lại, chậm rãi nói: “Mời đại nhân nhập thành.”
Bên trong xe không có động tĩnh gì, tên tùy tùng vẫn đứng trước xe, lạnh nhạt nói: “Mời tướng quân xuống ngựa.”
Ngữ Ninh lập tức giận dữ: “Huynh ấy bị thương nặng chưa khỏi, có thể đến đây đã là nể mặt đại nhân nhà ngươi. Bắc địa là vùng trọng yếu của triều Lê, không có trường hợp đặc biệt thì không cần xuống ngựa hành lễ, sao đến lượt đại nhân nhà ngươi thì lại không được?”
Tên tùy tùng ngẩn người, nửa ngày sau mới mỉm cười nhạt: “Miễn lễ là ân tình, không miễn lễ mới là bổn phận.”
Ta đang định xuống ngựa, đột nhiên từ trong xe truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng: “Thôi đi, không cần làm lớn chuyện.”