Trăng Sáng Sáng Ngời

Rate this post

Thấm thoát đã mười năm trôi qua, hắn trở về kinh thành báo cáo công tác, ta đi theo Lương Tùng dự thi.

 

Vì một Triệu Phỉ Nhi, chúng ta mới quen biết nhau.

 

Ta nhìn sổ sách được sắp xếp lại, từng món từng món, chỉ cần có lòng truy tra, nhất định sẽ phát hiện manh mối.

 

Nhưng dù là năm đó, hay hiện tại, có người che giấu tội chứng, có người mặc kệ không quan tâm.

 

Những người đó kiếm được cả đống bạc, ở quan trường thăng quan tiến chức.

 

Còn cha ta tìm ra chân tướng, cuối cùng c.h.ế.t tha hương nơi đất khách.

 

Giờ đây ta và Tần Ngang Chi cũng đã tìm ra chân tướng, có người lẻn vào nhà hắn, một mồi lửa thiêu trụi thư phòng của hắn.

 

Ta và hắn đội lửa lớn, mạo hiểm cũng chỉ cứu được một phần hồ sơ và sổ sách.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tần Ngang Chi ngồi bệt xuống đất, lòng nguội lạnh.

 

Hắn đỗ tú tài khi còn thiếu niên, mười bảy tuổi đã vào Ngự Sử Đài, dâng tấu hặc tội đại thần, can gián quân chủ, từ trước tới giờ đều thuận lợi không gì cản nổi.

 

Ngày thường qua lại cũng đều là những vị trung thần cương trực của Ngự Sử Đài, rất yêu quý vị hậu bối này.

 

Hắn có ngạo khí, có kiên định, nhận định mình là rường cột.

 

Cho đến khi hắn bắt đầu điều tra vụ án này, mới phát hiện, hóa ra trước đây thuận lợi không gì cản nổi, chỉ là vì mình đụng phải toàn chuyện nhỏ.

 

Quá nhỏ, nhỏ đến nỗi trong đống nước đục này không thể khuấy động chút sóng gió nào, nên người khác mới tâng bốc hắn, khen ngợi hắn.

 

Giờ đây cuối cùng đã động đến gốc rễ của người khác, hắn mới thấy sự nhỏ bé của mình.

 

Hóa ra muốn làm quan tốt, không quên tâm ban đầu, không phải dễ dàng vậy.

 

Những ngày qua, có người đem rất nhiều bạc đến cầu kiến hắn.

 

Người thân bạn bè, cũng bóng gió hỏi han tiến độ vụ án.

 

Thậm chí trong Ngự Sử Đài, cũng có lời đồn đãi nói hắn tham công mạo tiến.

 

Cho đến trước mắt, một đám cháy lớn không dập tắt suốt đêm.

 

Lúc trời sáng, ta ấn tay lên vai hắn, kéo hắn từ dưới đất đứng dậy:

 

“Bọn họ đều không sợ, ngài sợ gì?

 

“Cá c.h.ế.t lưới rách, ta xem ai chạy thoát được!”

 

Tần Ngang Chi chỉnh lại quan phục vào triều, mang theo chứng cứ còn sót lại, đem vụ án trình bày rõ ràng.

 

Ta tay cầm vạn dân thư của bách tính Vĩnh Châu gửi cha ta, ngoài cửa cung, gõ lên trống Đăng Văn.

 

Tiếng trống trận trận, vang đến Kim Loan điện.

 

Ta suốt đêm không ngủ, gõ trống gõ đến dần kiệt sức.

 

Ngay khi ta sắp không chịu nổi, một bàn tay đỡ lấy dùi trống, tiếng trống lập tức vang rền.

 

Ta quay đầu nhìn, Tân Tư Lai phong trần mệt mỏi, sau lưng vài cỗ xe ngựa lần lượt xếp thành hàng, trước xe có một người đang quỳ.

 

Ta có chút khó hiểu, hỏi: “Đây là cái gì?”

 

Tân Tư Lai nặng nề gõ một tiếng trống, nói: “Nhân chứng, vật chứng.”

 

Trên xe ngựa chở, là năm trăm ngàn lượng hoàng kim.

 

Quỳ dưới đất, là Tri phủ Vĩnh Châu năm đó đã ép c.h.ế.t cha ta trong ngục.

 

Trong điện truyền đến tiếng tuyên triệu:

 

“Tuyên, Tĩnh Viễn Hầu Tân Tư Lai, con gái của tiền Đại Lý Tự thiếu khanh Diệp Trinh – Diệp Lâm Vân, vào điện!”

 

Tân Tư Lai tìm ra được tri phủ Vĩnh Châu năm đó, còn tìm thấy tang vật hắn giấu đi.

 

 

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, phần nổi của tảng băng chìm, chỉ thẳng vào Triệu thừa tướng từng giữ chức Thượng Thư Bộ Hộ. 

 

Hoàng đế vì để Tần Ngang Chi yên tâm điều tra, đặc biệt phái Ngự Lâm quân cho hắn điều động.

 

Hắn kìm nén một cơn giận, tái khởi động từng vụ án cũ, không ngủ không nghỉ mà điều tra, cuối cùng gán tội cho Triệu thừa tướng.

 

Triệu thừa tướng bị tịch thu tài sản lưu đày, tất cả quan viên dính dáng đến vụ án, bất kể phẩm cấp, đều bị hỏi tội nghiêm trị.

 

Lại gặp Tần Ngang Chi, đã là hai tháng sau, một đêm mùa hè.

 

Phong ba lắng xuống, hắn như ý nguyện thăng ba cấp quan, Tân Tư Lai mở tiệc chúc mừng hắn.

 

Tửu lâu đắt nhất kinh thành, rượu ngon nhất.

 

Chỉ có ba người chúng ta.

 

Tần Ngang Chi như cuối cùng đã trưởng thành, đã bỏ đi dáng vẻ non nớt.

 

Nhưng khi uống rượu lại bị sặc lộ rõ nguyên hình: “Khụ khụ, sao mà cay thế này.”

 

Ta cười hắn: “Chưa uống bao giờ thì đừng có mà giả vờ.”

 

Tân Tư Lai rót cho ta một chén rượu: “Chúc mừng cô, cuối cùng rửa sạch oan khuất cho cha cô.”

 

Ta đáp lễ một chén: “Huynh trưởng ngài cũng vậy, cha ta đã không nhìn nhầm người.”

 

Nói đến cha ta, hắn hiếm khi nghiêm túc:

 

“Năm đó huynh trưởng biết mình liên lụy Diệp thiếu khanh bị giáng chức, vô cùng áy náy, huynh ấy thân ở trong lao, để ta thay huynh ấy đi tiễn.