Cuồng Cung Xuân Thâm

Rate this post

Đêm đã khuya.

Bên ngoài cửa sổ khách sạn tối om và chỉ có vài ngọn đèn nhỏ. Những chiếc điều hòa ngoài trời gắn trên tường kêu ồn ào và đều như một đội binh xếp hàng.

Phượng Quan Hà mở cửa sổ, hơi nóng và tiếng động cơ ù ù lập tức ùa vào. Anh ngắm trăng một lúc rồi đóng cửa sổ và kéo rèm lại. Phong cảnh ngoài kia thậm chí không thể gọi là cảnh đêm. Thực sự không có gì để xem ở thị trấn nhỏ nghèo nàn này vào ban đêm.

Anh nhìn đồng hồ trong phòng.

Ba giờ hai mươi lăm.

Mười phút trước, cuộc gọi video của anh và vợ bị cô vội vàng kết thúc. Mười phút sau, tâm tình của anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Những thói quen xấu mà anh đã bỏ bắt đầu quấy phá, anh thở dài, gọi dịch vụ phòng và yêu cầu một hộp Marlboro.

Cô gái ở quầy lễ tân mang tới cho anh một túi nilon màu đen mỏng và rẻ tiền. Phượng Quan Hà tránh sau cửa trả tiền mà không nhìn. Anh quay vào phòng mở túi ra, bên trong là một hộp thuốc lá hơi xẹp, một bật lửa nhựa loại rẻ nhất và một tấm card nhỏ.

Anh không nhìn mà ném tấm card vào thùng rác. Anh ngồi bên giường thuần thục mở bao thuốc, chọn một điếu còn nguyên, châm lửa và hút một hơi.

===

Hút được một hơi, anh bắt đầu nhớ vợ và quê nhà.

Anh trở lại thời điểm hơn một năm trước, vào đêm trước đám cưới. Các chú và bác anh tìm đến nói chuyện nên anh đã dẫn họ vào một góc vắng và mắng một trận nặng nề.

Lúc đó vợ anh đang đợi ngay Lawson* ở góc đường 50 mét phía sau. Anh giải quyết xong bọn họ rồi đi tìm cô, cô đang vui vẻ mua lẩu Oden và không biết anh vừa đánh người.

Nhìn thấy anh, đôi mắt cáo của cô sáng lên. Cô cầm chiếc cốc nhỏ cắm đầy xiên chạy tới, vừa kêu to “gậy bay nhỏ đến đây”** vừa nhét một miếng củ cải vào miệng anh.  

(Chú thích: *cửa hàng đồ ăn nhanh Nhật; **một câu nói dùng để dỗ trẻ con ăn)

Củ cải quá to nên không thể ăn hết trong một miếng. Nước canh nhỏ xuống áo phông anh mặc hôm đó, để lại một vết vàng nhạt vẫn còn đến giờ.

Anh nhìn được ra cô rất thích ăn món củ cải đó. Cô cho anh thứ mình thích nhất với hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Vì vậy trước khi đi, Phượng Quan Hà lại mua cho cô thêm củ cải cùng bánh pudding caramen mà cô liếc nhìn mấy lần nhưng ngại béo nên không lấy.

Trước kia anh hút thuốc. Cưới vợ rồi thì không hút nữa.

Hôm đó khi tính tiền, anh vẫn theo thói quen nhìn thoáng qua phía sau quầy thu ngân.

Marlboro Gold 23/hộp.

Bây giờ khách sạn này bán cho anh 50.

Mẹ kiếp.

Thật muốn về nhà.

===

Hút một hơi thứ hai, khói thuốc tràn qua phổi.

Nghĩ đến phí sinh hoạt ba nghìn một tháng của mình, tay kẹp điếu thuốc của Phượng Quan Hà hơi run lên.

Anh đỡ đầu, cảm thấy hối hận vì mình phá vỡ nguyên tắc, những dáng vẻ khác nhau của vợ cứ liên tục hiện lên trước mắt.

Rốt cuộc anh bắt đầu thích cô từ khi nào? Phượng Quan Hà không nói rõ được, có lẽ ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên.

Trong tiềm thức, anh luôn cảm thấy mình bị thao túng.

Cô quỷ nhỏ nhe răng nanh ra với anh, sau đó lại thương tâm khóc thút thít trong lòng anh — Phượng Quan Hà nhìn lại hơn hai mươi năm cuộc đời mình, chưa có người phụ nữ nào tác động sâu vào lòng anh như vậy chỉ trong một ngày ngắn ngủn.

Anh thậm chí không biết cảm giác đó có được gọi là rung động hay không. Nhưng cũng không quan trọng, bởi anh biết sớm muộn gì mình cũng sẽ động lòng. Không phải khi cô khóc trong vòng tay anh mà là khi cô nhét củ cải vào miệng anh.

Bây giờ, hình ảnh cô trong lòng anh lại có sự thay đổi lớn……

Nhớ đến cuộc gọi video vừa rồi mà anh vẫn còn ngẩn người.

===

Phượng Quan Hà hút ba bốn hơi…… Anh không nghiện thuốc nặng, chẳng qua trong lòng phiền muộn nên vừa hút vừa nghĩ ngợi, điếu thuốc cháy rất chậm.

Anh cúi đầu, không biết đã là lần thứ mấy ảo não trong đêm nay.

Giữa hai chân cứng rắn……

Không mềm xuống được.

Thật đáng sợ, hình như anh đã nghiện một thứ khác còn hơn cả thuốc lá.

Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, cơ thể và khuôn mặt của cô…… từng thứ từng thứ đều quanh quẩn trong đầu không trốn tránh được.

Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, sự âu yếm đầu tiên, lần đầu tiên lên giường…

Rất nhiều hồi ức, dù tốt hay không, dù là thật hay tưởng tượng, đều tràn ngập trong tâm trí anh.

Nhưng cảnh lặp lại nhiều nhất vẫn là cảnh tượng khiến anh khiếp sợ vừa rồi.

Cô…… thoải mái đến mức phun nước.

Thoải mái như vậy thật sao? Thậm chí còn tự an ủi ngay trước mắt anh…

Phượng Quan Hà kẹp điếu thuốc trong tay, uể oải vuốt mặt, hô hấp bắt đầu nặng nề.

Cảm giác như chất lỏng ấy không phun lên camera mà thực sự phun lên mặt anh.

Phải rồi, đến giờ anh mới để ý đến vấn đề tồn tại trong cuộc hôn nhân bị ép chín này.

Trước khi kết hôn, anh chỉ coi cô như một cô bé hàng xóm cần được che chở, tính cách nghịch ngợm, ăn mặc thì táo bạo.

Thời gian tìm hiểu rất ngắn, kết hôn xong hai người cũng không có nhiều thời gian ở chung dưới một mái nhà để bồi đắp tình cảm.

Phải đến bây giờ, sau cuộc gọi video bị cắt đứt kia, Phượng Quan Hà mới chợt tỉnh ngộ.

Cô là người phụ nữ của anh, không phải sao?

Cô chắc chắn không phải em gái nhà bên cần anh bảo vệ. Phượng Quan Hà biết rất rõ, ánh mắt anh bây giờ có lẽ cũng giống ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào nhìn vợ mình.

Anh nhớ cô ấy.

Không phải muốn báo cáo hành trình rồi chúc nhau ngủ ngon như thường lệ.

Anh nhớ mọi thứ về cô. Muốn hôn cô, cùng cô làm tình, được cô ôm cổ và để mồ hôi chảy lên cơ thể cô, muốn…

·

Những suy nghĩ không đúng mực một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại.

Loại suy nghĩ tế nhị như vậy lẽ ra chỉ nên xuất hiện trong mơ của anh.

Vì sao bây giờ anh lại dám nghĩ đến chúng?

Phượng Quan Hà nhìn xuống, trong quần vẫn căng đầy.

Tất cả đều do lỗi của cô……

Dâm đãng.

===

Điện thoại kêu tinh tinh.

Phượng Quan Hà thấy ảnh đại diện của vợ mình ở giữa màn hình thì chợt giật mình, anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc và vứt nó đi, xoa tay ấn vào màn hình.

Sau khi nhấc máy, anh mới nhận ra đó chỉ là một cuộc gọi bình thường.

Làm anh sợ bóng sợ gió.

“Ừ?” Anh áp điện thoại vào tai, một tay mở nắp chai nước khoáng và đổ số nước còn lại vào thùng rác.

“Chồng……” Đầu kia điện thoại vang lên âm thanh yếu ớt, “Chúng ta nói chuyện đi.”

Phượng Quan Hà lập tức cứng đờ, lưng bất giác thẳng lên. Anh chợt có linh cảm mình sắp bị thanh lí.

Có lẽ, có lẽ… kết hôn được một thời gian, cuối cùng cô cũng nhận ra hôn nhân với quân nhân không giống như mình tưởng tượng?

Kìm nén sự bất an, anh hỏi đầu bên kia: “Nói chuyện gì?”

(Editor: sorry mn đã mong chờ, tui quên mất những chương siêu zăm siêu ngậy phải hết phân cảnh video call này mới đến 🙁 bù lại tui đăng nhiều chương lên nè)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~