Cuồng Cung Xuân Thâm
Đúng là giúp cô chó ngáp phải ruồi.
Nước cuồn cuộn văng xuống từ đỉnh đầu rồi nhanh chóng trở nên ấm áp.
Hơi nước nóng tỏa khắp xung quanh, Phượng Quan Hà rửa sạch gậy thịt trong tay, nghĩ một lúc vẫn quyết định vặn nước lạnh xuống.
“Là nằm mơ thật, thì sao?” Anh thản nhiên thừa nhận, nhân tiện tự chứng minh mình trong sạch.
“Hì, là kiểu mơ mà em hiểu à?”
“Ừm,” Phượng Quan Hà chậm chạp đáp lại rồi lập tức chuyển chủ đề, “Muộn thế này mà em còn chưa ngủ đi?”
Tần Nguyệt Oánh cười mấy tiếng, “Bởi vì Oánh Oánh cũng nằm mơ, mơ thấy chồng dẫn em đi xem phim mà không cho em xem hết phim.”
Câu nói này giống như một hòn đá ném vào trái tim phẳng lặng như giếng cổ của anh. Phượng Quan Hà lập tức dừng việc đang làm lại, lấy điện thoại nằm dưới đống quần áo ra, bình tĩnh nhìn người trên màn hình.
Trên đời lại có việc trùng hợp như vậy ư? Thời gian, địa điểm và nhân vật đều hoàn toàn trùng khớp.
Nếu có gì khác biệt thì chắc là việc cô kể vẫn còn hơi mơ hồ.
“Tại sao anh lại không cho em xem hết?” Anh hỏi.
Tần Nguyệt Oánh mỉm cười một cách mập mờ, “Anh nghĩ xem?”
Phượng Quan Hà nghĩ ngợi rồi đặt điện thoại lên giá đỡ dưới vòi hoa sen. Màn nước rơi nghiêng vừa hay tạo thành một vùng an toàn, đảm bảo camera trước không bị nước che mất.
Làm sao có chuyện đó được?
Bọn họ cùng bước vào một giấc mơ một lúc? Chuyện như vậy thật khó giải thích một cách khoa học.
Điều khiến Phượng Quan Hà ngần ngại là —— nếu cứ tùy tiện nói chuyện và hỏi thêm về nội dung giấc mơ của cô chẳng phải cũng sẽ trực tiếp vạch trần những suy nghĩ đen tối xấu xa trong lòng anh với cô sao?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được cách, Phượng Quan Hà ảo não cúi đầu lau mặt, những sợi tóc ướt rũ xuống được anh vuốt ngược ra sau đầu.
Dòng nước lạnh chảy dọc xuống theo làn da nâu, khuôn mặt vốn thô ráp sắc lạnh dường như cũng dịu xuống, mỗi động tác của anh đều toát lên sự quyến rũ của một người đàn ông phong trần. Anh không lên tiếng, Tần Nguyệt Oánh cũng im lặng, lặng lẽ thưởng thức thân hình đẹp đẽ này, trong lòng có chút tiếc nuối.
Ai, chồng cô trông vẫn nam tính như thế, nhưng đáng tiếc vừa vào trận đã không được, chỉ là một cái giẻ cùi đẹp mã.
Có lẽ việc sống tách xa nhau trong thời gian dài lại tốt cho họ.
Tần Nguyệt Oánh cọ xát chân nhìn chằm chằm cơ bụng của anh, quyết định không lãng phí chúng.
“Chồng kể chuyện cho Oánh Oánh nghe trước khi ngủ đi.” Cô làm nũng nói.
Phượng Quan Hà tắt nước, quấn khăn tắm quanh thân dưới rồi cầm điện thoại di động đi về giường, hơi bối rối trước yêu cầu “trẻ con” của cô.
“Nghe cái gì?” Anh vẫn hỏi.
Tần Nguyệt Oánh nói một tựa sách, cái gì mà quyến rũ cái gì mà sâu, nghe tên đã thấy kỳ quặc. Phượng Quan Hà tiện tay tìm thử, quả nhiên là một cuốn sách khiêu dâm.
“Em không sợ tối lại nằm mơ sao?” Anh hỏi, hy vọng được buông tha.
“Đọc đi!” Tần Nguyệt Oánh đỏ mặt.
Phượng Quan Hà không còn cách nào khác ngoài việc mặt dày đọc nó.
Cô thích giọng của anh, êm dịu trầm ổn làm người ta yên lòng. Tiếng phổ thông của anh rất chuẩn, cách phát âm rõ ràng, trình độ này nếu được đào tạo sâu trong mấy năm thì có thể trở thành phát thanh viên rồi.
Nghe chất giọng ấy liền biết anh là kiểu đàn ông đàng hoàng. Không biết sẽ thế nào nếu một người đàn ông nghiêm túc như vậy thốt ra những lời tục tĩu nhỉ?
Tần Nguyệt Oánh vô cùng tò mò.
Ở góc độ anh không thấy, cô nhét một quả trứng rung vào âm đạo còn ướt, nó bị ngón tay thon của cô đẩy đi đẩy lại đến khi chạm tới nơi sâu nhạy cảm nhất.
Một, hai, ba…… Tần suất rung động tăng đến mức tối đa, sắc xuân lan tràn trên khuôn mặt đỏ bừng của cô, Tần Nguyệt Oánh bịt chặt miệng ngăn mình rên ra tiếng.
“Lỗ dâm…… mẹ nó kẹp thật chặt.”
“…… lẳng lơ…… tôi phải đụ em…… tát chết em……”
“…… bị hiếp chết cũng đáng đời……”
Giọng nói ngắt quãng của người đàn ông vang lên bên tai cô, bình tĩnh và có chút cứng nhắc, hoàn toàn trái ngược cảm xúc trong sách.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Tần Nguyệt Oánh thỏa mãn nghĩ.
Lén lút thủ dâm trước mắt chồng – sự kích thích từ việc này còn vượt xa các phương pháp khác, đặc biệt là khi chồng cô trước giờ luôn là một quân nhân nghiêm túc và đứng đắn.
Vì không kiểm tra trước khi cưới nên lúc “đập hộp sản phẩm” gặp phải một chút lỗi nhẹ, nhưng Oánh Oánh thông minh đã nhanh chóng tìm ra cách thưởng thức ngon nhất.
Cô quyết định từ nay sẽ chơi theo kiểu này.
Lát nữa nên chơi gì tiếp đây? Nếu được chuẩn bị đầy đủ hơn thì chỉ cần một cái dương vật giả là đủ cắm cả hai lỗ rồi.
Sau đêm tân hôn, Tần Nguyệt Oánh không thể quên cảm giác thân thể bị dương vật quá khổ kia nhét đầy. Biểu hiện ngây thơ vụng về của chồng cô là thật, và với tư cách là tiểu thư nhà họ Tần thì đúng là cô cũng đã phải kiềm nén việc này hơn hai mươi năm. Vậy nhưng sau khi cưới không lâu, chồng cô không ở lại bên cô như lời anh trai nói mà bị điều đến biên giới, hai vợ chồng buộc phải tách ra ở riêng.
Cô cảm thấy cô đơn trống trải và bắt đầu mua nhiều món đồ chơi về để thỏa mãn bản thân. Khi đặt hàng cô cố ý quẹt thẻ của chồng, mong anh nhìn thấy sẽ gọi điện tra hỏi gay gắt, để cô có cớ rủ anh chơi nhiều trò từ xa nhằm an ủi bản thân một chút.
Nhưng mọi việc không như cô muốn, tình huống trong mơ ấy chưa bao giờ xảy ra.
Cô kết hôn với anh chính vì sự ngay thẳng chính trực của anh, sau khi được nếm thử trái cấm lần đầu và trở nên nghiện, cô muốn kéo anh sa đọa cùng mình nhưng lại không hề dễ dàng. Tần Nguyệt Oánh đành phải tranh thủ những ngày nghỉ để trị bệnh cho anh và từ từ bộc lộ khao khát bên trong mình.
Cô hy vọng chồng nhớ mình, nhớ nhiều đến mức ruột gan cồn cào, nhớ đến mức cương cứng và nóng bừng, nước bên trong cơ thể rỉ ra.
Chỉ có vậy thì khi trở về anh mới có thể hung hăng yêu cô.
Dù ngày đó còn xa nhưng Tần Nguyệt Oánh vẫn hưng phấn bởi ảo tưởng ấy, máy rung ấn vào điểm nhạy cảm dường như đang làm tan nát mọi suy nghĩ của cô. Cô mê loạn lật người lại nằm nghiêng, co bóp âm đạo, cố gắng đón lấy từng đợt khoái cảm.
Phải nhanh chóng lên đỉnh trước khi bị chồng phát hiện.
Bàn tay mềm mại của cô cũng kẹp vào giữa hai chân và nhào nặn hột le sưng như trái nho.
Giọng đọc máy móc của chồng vẫn vang lên bên tai cô.
“Con đĩ này…… chỉ là…… đồ vô dụng…… ngậm lấy…..”
“Đến rồi……”
“……”
“…………”
“Vợ à?”
Camera gắn trên giường không biết đã tuột xuống từ lúc nào, chiếc váy lụa mỏng manh không thể che được gì, hình ảnh cô dâm đãng cởi quần lót và nhét tay vào giữa hai chân hiện ra rõ ràng.
Tần Nguyệt Oánh xoay đầu, đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của người đàn ông.
Á, bị phát hiện rồi?
“Em đang làm gì vậy?”
Người đàn ông nghiến chặt quai hàm, giọng nói nghiêm khắc.
Tim cô lập tức đập như trống đánh, cô đỏ mặt vội vàng lấp liếm, “Không phải đâu, Oánh Oánh không…… anh đừng nhìn mà…… a……”
Nhưng ngón tay cô lại moi càng lúc càng nhanh và mạnh hơn.
“Không phải cái gì?” Giọng Phượng Quan Hà tràn đầy chất vấn, so với sự thật phơi bày trước mắt, anh nguyện tin vào một khả năng khác gần như bằng không: “Em không khỏe ở đâu hay sao?”
Câu hỏi có phần gay gắt đã cắt đứt dây thần kinh cuối cùng trong đầu cô.
“Ưm…… ở đây, chỗ này này,” cô vén váy ngủ rồi bế hai chân mình lên, giơ cái âm hộ đang chảy nước về phía camera, để tiện trình bày bệnh tình cô thậm chí còn vạch rộng hai mép thịt hồng hào ra, “Bướm nhỏ của Oánh Oánh ngứa quá, em không chịu được.”
Trong khe thịt sâu đỏ thắm lấp ló một chiếc máy rung màu hồng nhạt, âm thanh phát ra rất lớn.
Anh chưa kịp phản ứng lại thì vợ anh ở bên kia màn hình đã sốt ruột nhét ngón tay vào trong moi móc.
“Đều tại anh hết…… cưới Oánh Oánh về mà không ở bên Oánh Oánh,” tay cô trong lúc ra vào đã dính đầy dịch dâm, “Làm hại Oánh Oánh…… chỉ biết gọi video rồi trộm an ủi trước mặt chồng…… a a a…… nứng quá……”
Cô có vẻ rất quen với việc này, cô rút ngón tay ướt đẫm ra rồi hung hăng nắn bóp hột le ngay trước mặt anh, bàn chân nhỏ của cô run lên theo từng chuyển động, các đầu ngón chân cuộn tròn lại.
“Sắp phun rồi…… chồng đừng nhìn…… a…… đừng nhìn Oánh Oánh lên đỉnh…… xấu hổ lắm.”
Đôi môi thịt nhớp nháp co giật, cô không kìm được ngậm lấy ngón tay mình. Phượng Quan Hà biết cô sắp lên cao trào.
Anh không thể rời mắt được.
Trong tầm nhìn của camera, anh có thể thấy cô vợ nhỏ luôn nở nụ cười điềm tĩnh đang ngửa cổ trợn mắt, vẻ mặt đầy phóng đãng, hai bầu vú lớn co giật. Nhìn thế nào cũng khác xa thân phận cô con gái cành vàng lá ngọc của nhà họ Tần.
Màn hình trước mắt anh mờ đi, phía sau là một trang web đầy những từ ngữ thô tục. Trong khung chat là hình ảnh vợ anh đang thủ dâm đạt cực khoái với món đồ chơi tình dục giữa hai chân.
Hóa ra cô lại là người như vậy.
“…… Dâm đãng.”
Trong lòng anh giống như có một bức tường đổ sụp xuống. Phượng Quan Hà đỡ trán chết lặng, anh vẫn không thể tin được, ngay cả lời nhận xét chính xác này cũng được nói bằng một giọng nhẹ bẫng.
Vừa dứt lời anh liền thấy vú cô phập phồng dữ dội, chân tay căng cứng, cô kêu một tiếng dâm đãng, lỗ tiểu nằm dưới âm vật đột nhiên phóng ra một cột nước, bắn thẳng lên camera.
Mọi thứ ướt đẫm, hình ảnh mờ đi……
Sắc mặt Phượng Quan Hà cứng đờ, anh vô thức lau mặt.
(Editor: Các chương sau rất rất zăm, có chút biến thái và rất dài. Ăn nhiều buồn nôn tui k chịu trách nhiệm)
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~