Tiamo
Hải Ngư nhìn chiếc bút trên tay do dự hồi lâu, lúc này vệ sĩ của những vị khách bắt đầu giơ súng ra nổ súng uy hiếp nhau khiến cho khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn.
Người dân trên đảo bắt đầu bỏ chạy tán lạn, người đàn ông lạnh lùng lấy cây súng được giấu trong người bắn chết những tên gây loạn. Lúc này, bạn của Hải Ngư từ đâu xuất hiện nắm tay kéo cô rời khỏi đó, cô vừa chạy vừa bối rối hỏi….
– Giao Long! Chuyện này là sao vậy???
Chàng trai có thân hình rắn chắc cao 1m80, nước da màu đồng khoẻ mạnh, đôi mắt đen đẹp như viên ngọc trai đen quý, lông mi dài cong vút với dáng mắt phượng đẹp mê mẩn. Anh lo lắng nói.
– Hải Ngư à, bọn du khách có kẻ muốn giết người để cướp lấy cậu đấy!
– Gì chứ? Thế giờ phải làm sao???
Hải Ngư cũng bị cảnh tượng đang diễn ra doạ sợ, Giao Long vừa chạy vừa an ủi.
– Chúng ta nên trốn trước đã!
Cả hai trèo lên cây để trốn, sau khi xử lý xong những kẻ làm loạn thì vệ sĩ chạy đến chỗ tổng tài báo cáo….
– Thiếu gia, cô gái kia đã bỏ trốn!
– Mau sai người đi tìm, vừa mới đây thôi chạy chưa xa đâu!
Giọng nói tổng tài cực kỳ tức giận, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhìn xung quanh.
– Dạ!
Nói xong tên vệ sĩ ra hiệu cho những người khác chia nhau ra đi tìm, hắn bước đến chỗ những vị khách đang bị trói. Ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí, giọng nói tức giận….
– Bọn rác rưởi, dám giở trò với tao à!
Dứt lời thì tiếng súng vang lên, một tên đại gia gục xuống đất máu chảy ướt đẫm trên cát. Những người khác thấy cảnh này thì bị doạ sợ, giật mình run rẩy, không một ai dám thở mạnh vì sợ anh sẽ nổi giận.
Trần Hải Ngư và Giao Long ở trên cây cũng nghe tiếng súng nên sợ hãi nhìn nhau, Giao Long lớn hơn cô 3 tuổi. Vì lúc nhỏ cậu cũng nghe mẹ nuôi và bà kể về những người nhận được lời chúc phúc, những người đó hấp thụ được viên ngọc nên có thể đem lại may mắn và tài lộc. Máu của họ có thể chữa được nhiều loại bệnh, vẻ ngoài của họ rất xinh đẹp cùng với giọng hát mê hoặc lòng người. Tuy nhiên nếu như bị người yêu phản bội thì hình phạt của họ rất tàn nhẫn, nhẹ thì bị mất đi đôi chân sống cô độc ở biển còn nặng thì sẽ bị hoá thành bọt biển.
Hải Ngư nhìn thấy có người đi về phía mình thì sợ hãi, Giao Long ở bên cạnh trấn an. Vài tên vệ sĩ đi tìm nãy giờ không thấy nên bắt đầu bất lực than thở….
– Haiz, các cậu đã tìm thấy chưa???
– Vẫn chưa, không biết là đã đi đâu rồi!
– Nếu như không tìm thấy người, e rằng cái mạng chúng ta cũng không còn nữa!
– Đừng nhiều lời nữa, mau đi tìm đi!
Nói xong họ liền rời khỏi đó, thấy không có động tĩnh gì nên Giao Long trèo xuống thăm dò trước. Cảm thấy an toàn nên anh bảo cô xuống, cô cũng trèo xuống rồi cùng anh chạy khỏi đó.
Cả hai chạy đến bờ biển để lên thuyền trốn, đúng lúc này hắn cùng vài tên vệ sĩ đi đến vô tình nhìn thấy. Vệ sĩ nhanh chóng bắt cả hai người lại, Giao Long tức giận mắng….
– Mau thả cô ấy ra, các người định làm gì???
Mặc kệ Giao Long mắng, hắn vẫn đi đến chỗ cô. Gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi, giọng nói trầm ấm hỏi….
– Tên của em là gì?
Đối mặt với tên giết người không nương tay trước mặt, Hải Ngư run rẩy lắp bắp nói.
– Hải….Hải Ngư…..
– Ừm! Hải Ngư, tên rất đẹp.
Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, miệng lẩm bẩm tên của cô. Cô nhìn thấy Giao Long bị họ bắt lại thì sợ hãi quay sang hắn để cầu xin….
– Anh có thể….thả anh ấy được không???
Nghe thấy cô nhắc đến người con trai khác khiến cho hắn rất khó chịu, sắc mặt hắn tối sầm lại im lặng không nói gì. Giao Long lo lắng cho cô nên nói….
– Cô mặc kệ tôi, nhất định đừng đi theo hắn ta!
Dứt lời Giao Long bị tên vệ sĩ đánh ngất tại chỗ, cô thấy vậy thì hoảng hốt quay sang hắn khóc lóc nói …
– Đừng….các người đã làm gì anh ấy vậy hả???
Thấy cô vẫn luôn quan tâm đến Giao Long, hắn nổi giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh hỏi cô….
– Em nên suy nghĩ cho kĩ, nếu như em theo tôi thì tôi sẽ thả anh ta và tặng vật phẩm cho những người trên đảo này! Còn nếu em không đồng ý, tôi sẽ cho người san bằng cả hòn đảo này.
Thấy không thể vì mình mà khiến cho những người khác bị liên lụy nên cô đành cúi đầu, miệng run rẩy nói….
– Tôi ….tôi đồng ý!
Nói xong, Hải Ngư không kìm được mà rơi nước mắt, những giọt nước mắt hoá thành những hạt ngọc sáng lấp lánh như kim cương. Hắn chứng kiến thấy cảnh này liền đi đến cúi xuống nhặt những hạt ngọc lên, nhìn một lúc chợt nghĩ đến gì đó nên thô bạo nắm lấy cằm cô nâng lên. Đúng như những gì hắn nghĩ, chỉ có người hấp thụ viên ngọc từ người cá mới có thể khóc ra hạt ngọc này.
Dù vậy, hắn nhìn thấy đôi mắt long lanh ướt lệ kia vẫn không thể kìm lòng được mà lại đau lòng. Quay sang nói với vệ sĩ….
– Đưa cô ấy lên tàu, còn những vật phẩm trên tàu để lại hết cho những người ở đây!
Nói xong, hắn liền ra hiệu cho vệ sĩ đưa Giao Long đi về hướng nhà trưởng làng, cô cũng đi theo những tên vệ sĩ kia lên tàu. Trước khi đi cô quay sang nhìn Giao Long lần cuối, trong lòng thầm cầu nguyện anh sẽ bình yên không xảy ra chuyện gì.