Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Rate this post

Reng… Reng…

Một ngày mới lại bắt đầu, tôi quơ tay loạn xạ tìm chiếc đồng hồ báo thức mãi, nó cứ kêu inh ỏi làm cho người ta không thể nào ngủ được, tất nhiên chính tôi là người đặt báo thức.

Tên tôi là Mộc Doãn, năm nay mới 26 tuổi, là một cô gái cực kì yêu đời và yêu những anh chàng trẻ trung nhiệt huyết. Hôm nay là ngày đầu tôi dọn đến căn hộ mới, haiz tại nhà nghèo quá mà, nên phải đi thuê chung cư thôi.

Tôi thu dọn đồ đạc nhét hết vào trong va-li, dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè mà còn phải kéo chiếc va-li nặng bình bịch đi giữa đường nữa, khổ cái thân của tôi quá.

~Anh là vị ngọt của nụ cười.~

~Hay là vị mặn của nước mắt.~

~Vì sao em lại nhớ nhung mùi vị này nhất?~

Nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên, là bài “Mặn Mặn Ngọt Ngọt” đó, nghe là biết tôi yêu đời cỡ nào rồi.

Tôi vội vàng lấy điện thoại đang bỏ trong túi quần đùi ra nghe máy, do ngoài đường ồn quá nên tôi nói rất lớn.

“Alo mẹ?”

“Con gái, đang ở đâu đấy? Đã ngủ dậy chưa?”

Tiếng ve kêu râm ran cùng tiếng còi xe inh ỏi làm tôi chẳng nghe được gì hết, đành phải bật loa ngoài.

“Mẹ, bây giờ con đang dọn đến chung cư mới, đến nơi gọi cho mẹ sau nhé?”

“Gì gì? Chung cư mới là s…”

Tôi vội vàng cúp máy, đi mãi mới thấy một chiếc ta-xi, thoát kiếp đi bộ rồi.

Thật ra mẹ đã khóa tài khoản ngân hàng của tôi nên tôi chẳng thể nào mở app gọi xe được. Đến chung cư mà tôi thuê rồi, tôi có đặt cọc tiền thuê nhà trước một năm, mới mấy hôm trước đến đây coi phòng thấy cực kì ưng ý luôn. Giờ mới để ý đó, tại sao bên cạnh lại có thêm một tòa chung cư nữa vậy? Làm sao tôi có thể ngắm hết thành phố đây? Bị nó chắn một bên còn đâu?

Nắng quá, tôi kéo va-li nhanh chóng chạy vào sảnh chính của chung cư. Vừa mới vào thì nhân viên lễ tân không ai là không biết tôi, chắc vì tôi sẵn sàng chi tiền nhất quyết phải lấy bằng được căn phòng trên tầng 60, vì ở đó tôi có thể nhìn bao quát cả thành phố luôn.

“Xin chào!”

“Xin chào!”

Nhân viên rất nhiệt tình đón tiếp tôi, mà tôi lại là người hướng ngoại nên cũng dễ dàng bắt chuyện lắm. Vừa mới lấy chìa khóa mở cửa phòng, vào đến nơi chưa kịp thu dọn đồ đạc và in khóa vân tay thì mẹ tôi gọi lại.

“Mẹ?”

“Cái con nhóc chết bầm này, mẹ mua cho 2 căn nhà 200m vuông ngay trung tâm thành phố mà con không ở, lại còn chạy đi thuê chung cư cái gì chứ?” Mẹ hét thẳng vào loa của cái điện thoại. Ai gu, váng cả tai tôi rồi!

Đính chính lại lời lúc nãy của tôi, nhà tôi không nghèo nhưng chỉ khá giả thôi… chính là khá giả đó.

À quên mất, chưa giới thiệu. Mẹ tôi tên Bối Kim, haiz, tính khí bà ấy hay càu nhàu lắm, dù đã được 56 tuổi rồi nhưng khí chất vẫn gọi là một cái gì đó rất sang. Bố tôi tên Mộc Cảnh Đình, ờm… chỉ là một ông chủ làm ăn nho nhỏ thôi, dù đã đến tuổi 60 nhưng tính ông ấy hoàn toàn trái ngược với mẹ tôi, trẻ con lắm. Tôi còn có một người anh trai 34 tuổi tên Mộc Cảnh Trì, sơ hở một chút là khịa nhau, hai người tụi tôi cứ gặp mặt là xỉa xói vậy thôi chứ tâm luôn hướng về đối phương. Chính là kiểu “khẩu xà tâm phật” ấy.

Mọi người thắc mắc là vì sao anh ấy lại lớn hơn tôi tận 8 tuổi đúng chứ? Câu chuyện bắt đầu từ khi bố mẹ tôi lấy nhau.

Lúc đó hai người họ không có sự nghiệp ổn định như bây giờ, bố tôi cũng không dám ra ngoài lập nghiệp chỉ sợ thất bại mà thôi. Mẹ tôi sinh ông anh đáng ghét của tôi vào năm bà ấy 22 tuổi, haiz cưới sớm làm gì không biết? Bố tôi là một người phải nói là cực kì thích con gái luôn ý, nên từ lúc ông ấy biết mẹ tôi mang thai con trai là ổng buồn lắm, mặt rũ rượi luôn. Nhưng bố tôi cũng không hề ghét bỏ anh trai tôi, chỉ là thiên vị tôi một chút thôi, từ nhỏ ảnh có nạt tôi thì bố cũng chỉ lôi ảnh ra ngoài giả vờ đánh rồi quát vài tiếng xong vào dỗ tôi.

Từ lúc sinh anh tôi ra, bố tôi mới nghĩ là chắc chắn do ổng không cố gắng lập nghiệp nên ông trời mới không cho ổng có con gái. Và thế là tâm bố tôi vững như sơn, ra ngoài lập nghiệp 3 lần đều thành công. Phải đến năm mẹ tôi 30 tuổi là mẹ mang thai tôi, vừa lấy tờ giấy xét nghiệm về nhà là bố tôi cười khoái chí, cầm tờ giấy xét nghiệm cười tủm tỉm cả ngày.

Quay lại chuyện chính, tôi ngoái ngoái cái lỗ tai cho thông ra vì câu nói lớn tiếng của mẹ tôi.

“Con muốn ở trên tòa nhà cao tầng mà có thể nhìn được cả thành phố cơ!”

“Vậy thì nói với mẹ, mẹ mua cả tòa chung cư cho con!”

“Mẹ điên sao?” Tôi giật mình vội đáp. Ấy, mồm nhanh hơn não.

“Hả?”

Tôi vội vàng đáp lại: “Không phải không phải, ý con là nếu mua cả tòa chung cư ít nhất phải mấy nghìn USD lận. Con thuê một năm có 20 vạn là được rồi mà!”

Mẹ tôi thở dài, chắc là ưng ý với câu trả lời của tôi rồi.

“Vậy… bà Bối à! Con cúp máy trước nhé?”

“Khoan đã!”

May mà tay chưa nhanh, không thì tôi đã cúp máy mất rồi.

“Dạ?”

“Con và cái cậu Phó Hy gì gì đấy vẫn còn hẹn hò hả?”