Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Rate this post

Sau trận tuyết rơi đó, cuộc sống dường như trở lại trạng thái ban đầu, mặt đất sạch bong, chẳng còn dấu vết của những bông tuyết.

Thông báo xử lí vụ ẩu đả cũng dần dần bị các tấm áp phích khác che đi. Các sinh viên từ các chuyên ngành khác nhau lần lượt bước vào kỳ thi hàng tháng, về cơ bản cũng không có ai quan tâm đến nó nữa.

Câu chuyện bị chìm còn nhanh hơn Trang Lộ tưởng tượng.

Nhưng Trang Lộ cảm thấy như có một cái gai đâm vào lòng mình, cây gai này làm nàng đứng ngồi không yên ngủ nghỉ không xong. Nàng càng không muốn nghĩ đến nó, nó càng phải chứng minh sự tồn tại của mình. Lúc đọc sách chuyên ngành, giữa những hàng chữ đều là hai chữ—— “trai tồi” to lớn.

Cơn tức này cuối cùng lên đến đỉnh điểm khi nàng thi xong môn chuyên ngành cuối cùng, thấy Chương Khôn Vinh vẫn tôi bạn bạn tôi với người anh em cao to của mình ở căng tin.

Có vài người sẽ suy ngẫm, sẽ hối hận, sẽ nuối tiếc, ấy vậy cũng có rất nhiều người họ xem thường, họ dửng dưng, họ cho nó chìm vào quên lãng.

Cũng giống như việc bạo lực học đường, khoảng thời gian đó sẽ chỉ có người bị hại khắc ghi, thậm chí ảnh hưởng đến suốt cuộc đời. Còn kẻ bắt nạn sẽ chỉ tô đẹp cho chính mình ở quá khứ, thậm chí còn quên bẵng đi những việc làm xấu xa của mình.

Tưởng tượng đến đây, Trang Lộ cảm thấy nàng không nhịn được nữa, nàng chẳng còn biện pháp nào khác, chỉ có một con đường —— dùng bạo lực chống bạo lực.

Nàng bắt đầu đi sớm về trễ, chuẩn xác nắm được quỹ đạo sinh hoạt của Vu Cốc, Chương Khôn Vinh và người anh em cao to của anh ta. Đi về vội vã, như thể bị quấn chặt trên con quay.

Ngô Niệm Hi là người đầu tiên nhận ra nàng có gì đó không ổn, hôm nay Trang Trang cũng không nói với cô được bao câu, trước đây đều dùng bữa chung với cô, bây giờ lúc nào cũng nói bận việc……

Ngô Niệm Hi nhịn không được nhíu mày, suy nghĩ lại hướng về một người, trong lòng cô nói thầm: Chẳng lẽ lại là cái tên Ôn Trác đó nữa!

Nghĩ đến Trang Lộ đã từng thích Ôn Trác, Ngô Niệm Hi cảm thấy vô cùng khó chịu, cô không giải thích được sự khó chịu đó đến từ đâu, cuối cùng chỉ có thể nói tóm lại Trang Lộ là một người tốt, sánh đôi với kẻ ngụy quân tử Ôn Trác thì lãng phí vô cùng. Không được! Cô không thể để “bi kịch nhân loại” này xảy ra! Quyết không để Trang Lộ bị hạng con trai này lừa!

Tự tạo cho mình vị trí phán quyết đạo đức và điểm xuất phát cho hành động của bản thân, Ngô Niệm Hi cũng bắt đầu lên kế hoạch, đầu tiên đi theo Trang Lộ để xem tình hình.

Khi Trang Lộ cảm thấy thời cơ đã đến, nàng mặc áo hoodie rộng rãi để tiện vận động. Sáng sớm tinh mơ thủ sẵn trên con đường nhỏ Nam Sơn mà Chương Khôn Vinh thường đi qua khi đến thư viện. Không chờ được Chương Khôn Vinh, lại chờ được Ngô Niệm Hi yêu kiều mềm mại trước.

“Sao cậu lại tới đây?” – Trang Lộ nghi hoặc: “Mình không nhớ ra cậu còn có thói quen chạy bộ sáng như thế đấy!”

Ngô Niệm Hi thật ra rất thông minh, vừa nhìn thấy Trang Lộ như ăn trộm ngồi xổm trên bụi cỏ thì đã biết mình hiểu lầm. Ngay sau đó cô lập tức nghĩ đến sự thật, hãi hùng khiếp vía hỏi: “Cậu đánh được không đấy?”

Nguyên nhân chính là vì Ngô Niệm Hi chưa từng chứng kiến cảnh tượng Trang Lộ cứu Tiểu Hoàng và Ôn Trác lúc trước, nàng từ kẻ khờ bước vào võ đường, biến thành một kẻ thành thục hạ gục một vòng vây trai tráng vest đen. Hành vi thiếu suy nghĩ và không có kế hoạch này, không chỉ biểu lộ sức mạnh của nàng, cũng chính minh một sự thật chắc chắn —— Bất kỳ mưu kế nào cũng không đáng kể đến trước sức mạnh tuyệt đối.

Trang Lộ sờ sờ cái đầu nhỏ đầy lo lắng của người đẹp Ngô, nhìn cô đang khẽ cau mày, ngay cả độ cong cũng đẹp như vậy: “Cậu cứ tin mình, thật ra mình đã tập võ nhiều năm rồi”.

Vốn Trang Lộ còn định nói thêm vài câu, sau khi vắt hết óc suy nghĩ câu mở đầu, nàng cố gắng liệt kê các luận cứ để chứng minh sự thật.

Ai mà có ngờ tuy rằng Ngô Niệm Hi chưa giãn chân mày ra, nhưng vẫn ngốc nghếch tin tưởng nàng: “Vậy thì được rồi, cậu chờ mình một chút, mình quay lại liền! “.

Dứt lời, hai chân mảnh khảnh chạy đi.

Vào đông, Nam Sơn lá rụng đầy đất, Ngô Niệm Hi mặc một chiếc áo phao lông vũ màu trắng, giống như một bé thỏ trắng đang ẩn mình trong đó vậy.

Trang Lộ ngẩn người, nhìn thời gian, rồi rút lui về chỗ núp ban đầu mà nàng tìm thấy, yên lặng chờ Chương Khôn Vinh đến, để anh ta cảm nhận một chút đòn roi xã hội.

Nhưng rất nhanh Ngô Niệm Hi đã trở lại, cô cẩn thận gọi Trang Trang, bởi vì chạy nhanh nên trên đầu cô có một nhúm tóc bay bay dựng đứng lên, sau đó cô lại rón ra rón rén bước qua cỏ dại đi vào “căn cứ”.

Trang Lộ nhìn chiếc áo phao mới tinh sạch sẽ của cô, không khỏi nhỏ giọng dặn dò: “Cẩn thận một chút, chú ý lúc cậu đặt chân xuống, coi chừng ngã”.

Chờ Ngô Niệm Hi đi tới an toàn, cô bắt chước ngồi xổm bên cạnh Trang Lộ, Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú sau khi chạy vội thì hồng như trái đào, nhưng cũng chính khuôn mặt nhỏ xinh này hiện lên nụ cười gian tà, từ sau lưng cô móc ra một cái bao đen lớn:

“Chụp vô đầu rồi đánh! Tránh để bị phát hiện! Khà khà! “.

Trong phút chốc, Trang Lộ hiểu được cái gì gọi là núi cao gặp nước chảy, Bá Nha gặp Tử Kỳ! Cái gì gọi là chung một chí hướng!

Nàng trịnh trọng nhận lấy cái bao đen, quan sát một chút: “Được! Đến lúc đó mình sẽ ra chụp đầu trước, cậu hỗ trợ mình!”

“Được!” – Ngô Niệm Hi nắm tay lại thành một cú đấm.

Đầu tháng một Chương Khôn Vinh có kỳ thi công chức, anh ta cần phải đến thư viện giành chỗ, lại trúng ngay mùa thi, chỗ ngồi càng khó tìm, anh ta phải dậy càng sớm càng tốt. Để rút ngắn thời gian anh ta còn thói quen băng qua Nam Sơn, hôm nay cũng như thường lệ, nhanh chân đi qua Nam Sơn. Không ngờ rằng đột nhiên một bóng người hiện lên, ngay sau đó bên hông cảm thấy đau nhói, một cú đánh làm anh ta lảo đảo vô lề.

Anh ta đang định nhịn đau ngẩng đầu lên xem thằng khốn nào đang đánh lén mình, nghênh đón chính là một cái bao đen chụp lại, tiếp theo, anh ta được chào đón bằng một “cơn mưa nắm đấm”!

“Ếeeee! Đừng đánh đừng đánh! “.

Thật sự rất đau, nắm đấm này có sức lực rất lớn, làm Chương Khôn Vinh chỉ muốn xin tha, anh ta thậm chí còn không kịp gỡ cái bao đen ra, chỉ nghĩ che đỡ để mình khỏi bị đánh nữa.

“Anh trai! Anh trai! Đừng đánh mà!” – Không ai trả lời, đáp lại anh ta chỉ có cơn mưa nắm đấm càng lúc càng dày đặc.

Chương Khôn Vinh không còn cách nào, phòng thủ miễn cưỡng của anh ta nhanh chóng bị phá vỡ, anh ta chỉ có thể gân cổ hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng đi! Giết người! Giết người rồi!”

Cho dù như vậy, tiết tấu đánh người cũng không dừng lại.

Mãi đến lúc Trang Lộ cảm thấy thích hợp, không tổn hại tánh mạng cũng không thương tổn nội tạng, lại có thể làm anh ta đau mấy hôm. Trang Lộ tuy là một người thô bạo, nhưng nàng cũng biết cách tự bảo vệ mình, gây ra thương tích nhẹ cũng có thể bị kết án.

Sau khi ngừng lại, nàng kéo Ngô Niệm Hi đang lấy chân đá chạy đi.

Cơn gió lạnh thổi bay làn tóc của hai người, đặc biệt là mái tóc đen dài của Ngô Niệm Hi, nó khiến người ta mê man trong một giấc mơ đầy adrenaline*.

*hormone làm cho nhịp tim đập nhanh khi hưng phấn, sợ hãi, tức giận…

Sau đó hai người lại theo lệ mà làm, đánh luôn cái tên đồng loã cao to của Chương Khôn Vinh.

Trang Lộ vốn không đưa hắn ta vào danh sách những người bị đánh, nhưng Ngô Niệm Hi lại nói với nàng rằng cô có nhờ đàn anh tra xét thật lâu mới phát hiện ra chính hắn ta là người đăng bài! Vậy còn nhịn được không!

Phải đánh chứ sao!

Hai người làm chuyện xấu xong thì ngồi ở căng tin nghỉ ngơi một chút, trò “vận động” nhẹ nhàng này làm Ngô Niệm Hi vốn luôn điềm đạm mắt sáng quắc lên, cô như rơi từ thế giới này sang thế giới khác, cảm giác cứ như cô đã chạm phải thứ gây nghiện vậy.

Trang Lộ bình tĩnh lại, lúc đi mua sữa đậu nành cho Ngô Niệm Hi thì nghe thấy mấy cô gái đang bàn chuyện.

“Đàn anh Ôn có ý gì đây? Bộ anh ấy thích…… thích…… cô gái đó hay sao?”

“Nếu đúng như đàn anh Ôn nói, cô gái kia cũng tội nghiệp quá đi”.

“Quá đáng thiệt chứ! Hễ mà tưởng tượng mấy tên vô sỉ giống vậy có thể là bạn cùng lớp của mình thì tôi thấy kinh tởm ứ chịu được!”

Trang Lộ không rõ nội tình, bưng sữa đậu nành cũng không sợ người lạ, tưởng như quen biết mà hỏi: “Mấy cậu đang nói chuyện gì đấy?”

“Thì là bài viết mà đàn anh Ôn đăng này, cậu xem thử đi!” – Cô gái có thái độ kịch liệt nhất hồi nãy nói.

Trang Lộ đưa sữa đậu nành cho Ngô Niệm Hi, rồi lập tức lấy điện thoại tra bài đăng đó ngay, vừa thấy nàng sửng sốt, chợt lại cười.

“Khá lắm! Coi như còn là đàn ông!” – Nàng thật tình thật lòng tán thưởng.

Ngô Niệm Hi sắc mặt hơi ửng hồng, hai tay ôm sữa đậu nành nhấp từng ngụm nhỏ, nghe Trang Lộ nói, cô nghiêng đầu qua hỏi: “Gì vậy?”

Sau đó xem bài đăng của Ôn Trác trên điện thoại Trang Lộ, bài đăng của Ôn Tác liệt kê chi tiết các ID từng nói họ đã quan hệ với Thái Tịnh, sau mỗi ID là một bức ảnh chụp màn hình. Nội dung của các bức ảnh chụp màn hình khá giống nhau, đều là những văn bản pháp luật được Ôn Trác liệt kê, sau đó lời lẽ nghiêm túc nói với đối phương, nếu họ không thừa nhận mình bịa đặt, hắn không ngại khởi tố đối phương.

Mà đúng như lời Thái Tịnh nói, ngoại trừ Chương Khôn Vinh và Vu Cốc, cô ấy chưa từng có mối quan hệ mập mờ với bất kỳ ai.

Ở cuối bài đăng, Ôn Trác lấy danh nghĩa bản thân ra đảm bảo, Thái Tịnh và Vu Cốc ở bên nhau khi đã chia tay Chương Khôn Vinh tháng thứ hai, không phải liền mạch nối tiếp! Càng không phải một chân giẫm hai thuyền!

Dưới bài đăng, sinh viên biết được chân tướng đã để lại bình luận lên án Chương Khôn Vinh và người đăng bài hôm trước. Ngô Niệm Hi lướt xuống phía dưới, thấy được đàn anh khoa Máy tính dùng tài khoản ảo đưa danh tính người tung scandal lần trước ra ánh sáng.

Tốt lắm, hai nghiên cứu sinh hôm nay vừa mới bị Ngô Niệm Hi và Trang Lộ đánh xong, cùng ngày lại bị bị dân mạng tấn công ngược lại!

Ngô Niệm Hi ngẩn người, những gì Ôn Trác làm thật ra giống như những gì cô đã nghĩ trước đó, chỉ là Ôn Trác vẫn che che giấu giấu, chỉ tấn công Chương Khôn Vinh và người anh em cao to của anh ta, cả bài đều không hề nhắc đến vấn đề của Vu Cốc. Có lẽ đối với hắn mà nói, Vu Cốc cũng là người bị hại, nhưng vết dao đau đớn nhất cắm vào ngực Thái Tịnh, còn không phải là tên tiền đạo cô ấy yêu nhất không tin tưởng mình đâm vào hay sao……

Chẳng qua Thái Tịnh thuận miệng ủy thác chuyện cho hắn, hắn cứ làm, coi như là một lời hứa. Đúng thật vẫn còn xem là một người đàn ông, phương thức chỉ động ngón tay không đánh mà thắng, so với cách bạo lực của cô và Trang Trang cao siêu hơn nhiều.

Quả nhiên, cô nghe thấy Trang Lộ có chút tán thưởng lẩm bẩm: “Đánh bọn họ thế chẳng phải cũng giống như bọn họ hay sao, cũng là dùng bạo lực một cách bừa bãi, chủ động đánh người luôn sai, xử trí như vậy vẫn tốt hơn, Ôn Trác…… Lần này làm đúng “.

Không phải như thế, nhưng cô không biết nên nói thế nào với Trang Lộ, Ngô Niệm Hi nhíu nhíu mày, cô lại uống một hớp sữa đậu nành, lại cảm thấy vị sữa không còn như ban nãy nữa, vừa chua vừa đắng*……

*Chơi chữ: trong tiếng Trung, chua còn có nghĩa là đau xót, đắng còn có nghĩa là đau khổ.