Biển Bạc

Rate this post

Edit + Beta: V

Nghe xong toàn bộ mọi chuyện, Văn Hựu Hạ thầm nghĩ: Đúng là họa vô đơn chí mà.

“Họ bắt toàn bộ đi luôn.” Lư Nhất Ninh ưu sầu nói: “Cô nàng kia sợ đến mức bỏ chạy, ngay cả số điện thoại em còn chưa xin… Anh đừng có trừng em, không có xảy ra án mạng gì mà…”

“Cậu muốn chết người lắm hả?” Anh hỏi ngược lại: “Tai nạn chết người cũng không báo cho tôi biết à?”

Mặc dù tay trống trẻ tuổi trong ban nhạc luôn cãi cọ với hát chính, nhưng hai người anh khác rất cưng chiều cậu ta. Hiếm khi Lư Nhất Ninh bị Văn Hựu Hạ dạy dỗ một cách nghiêm túc như vậy, cậu ta sững người, sau đó gân cổ, buột miệng thốt lên: “Em biết anh lo cho Khâu Thanh! Nhưng mắc gì anh lại la em?”

Nghe tên Khâu Thanh, Văn Hựu Hạ chợt đau đầu. Anh biết mình quan tâm quá hóa loạn, giận chó đánh mèo với Lư Nhất Ninh, trong lòng vô cùng hối hận lúc chiều không đến đây.

“Xin lỗi Tiểu Lư, vừa rồi tôi kích động quá.” Văn Hựu Hạ hỏi: “Còn Cố Kỷ là sao?”

Lư Nhất Ninh bĩu môi, không để bụng nói: “Không biết, hình như ghen tuông gì đó.”

“Với ai?”

Lư Nhất Ninh xòe tay: “Không ai hết, chắc là tụi ngu ngốc kia – anh cũng biết mà, cái ban nhạc Punk thường hay diễn ở Hoa Dạng đó – hôm nay tụi nó cũng tới, tụi nó chọc ghẹo Cố Kỷ, nói ảnh hèn có gái mà không chịu ngủ, chi bằng giới thiệu cho tụi nó… Nói chung là mồm miệng thúi quắc, hình như còn nói định làm gì Thúy Thúy á, nên Cố Kỷ cuống lên…”

Vậy thì không trách được, vảy ngược của Cố Kỷ là cô sinh viên đại học kia.

Động cơ có thể hiểu, nhưng không ai muốn nhìn thấy kết quả như thế cả.

Văn Hựu Hạ và Lư Nhất Ninh vừa nói vừa đi đến đồn cảnh sát, sau giờ hành chính, cảnh sát trực ban tiếp đón bọn họ. Nghe nói là bảo lãnh người nên nữ cảnh sát chuẩn bị tan tầm lập tức xổ cho bọn họ một tràng đạo lý, cuối cùng nói: “Tuy vừa nãy chúng tôi đã đứng ra hòa giải, nhưng cũng cần phải cảnh cáo một chút, tái phạm nữa là không chỉ bị nhốt mấy tiếng đơn giản vậy đâu nhé…”

Văn Hựu Hạ gật đầu, ký tên mình lên tờ khai.

Lư Nhất Ninh đứng bên cạnh quan sát, không cam lòng mà kháng nghị: “Hai người kia không lưu số điện thoại của em, cảm thấy em không đáng tin cậy à?”

“Cảm thấy cậu không nên tham gia vào đó.” Văn Hựu Hạ giải thích một câu, thấy cảnh sát trực ban còn có tâm trạng cười nói nên anh càng thêm chắc chắn là không có chuyện lớn gì, cũng sẽ không lưu vào hồ sơ.

“Bây giờ đón người được chưa ạ?” Anh hỏi.

Cảnh sát xua tay: “Nhốt mấy tiếng cho nhớ, các cậu ra ngoài ăn một bữa đi, lát quay lại đây đón người, ngại quá.”

Văn Hựu Hạ nói không sao, mình hiểu mà.

Đồn cảnh sát nằm cạnh đê sông, nhiệt độ mùa đông về đêm hạ xuống rất nhanh, ở ngoài rất lạnh, Văn Hựu Hạ vào cửa hàng tiện lợi mua một chai trà sữa nóng và xúc xích nướng cho Lư Nhất Ninh.

“Lót bụng chút đi, chắc cậu chưa ăn tối ha.” Anh nói, còn mình thì châm điếu thuốc.

Có vẻ Lư Nhất Ninh không xem chuyện vào đồn cảnh sát là to tát gì nên sang sảng nói “cảm ơn anh”, mặt mày sáng sủa trở lại.

Văn Hựu Hạ không vô tư như cậu ta được, hút thuốc xong, anh gọi báo chuyện này cho Liễu Vọng Dư. Phản ứng của chị không quá khích như anh nghĩ, có lẽ hơi thất vọng vì bọn họ nên chị chỉ lạnh nhạt nói “tôi sẽ xử lý”. Văn Hựu Hạ lại nhắn tin cho Văn Đức Xương nói hôm nay có chút việc không về được.

Sau một lát, Văn Đức Xương hỏi anh: [Sắp tới có phải nên mua thuốc cho Đông Đông rồi không?]

Văn Hựu Hạ hiểu ngay, ông ta đang ám chỉ anh đưa chút tiền.

Anh không muốn tranh luận với Văn Đức Xương về mấy khoản chi này, trước đây anh có đề cập tới một lần, nhưng ông ta không quan tâm, lúc nào cũng nói ẩn ý “con muốn tính thì chúng ta tính từ đầu đi”, từ đầu đó được tính từ khi anh còn nhỏ cho đến trưởng thành – chuyện này chẳng sao cả, Văn Hựu Hạ cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Giữ lại các khoản phí sinh hoạt cần thiết và các chi phí liên quan đến ban nhạc, Văn Hựu Hạ chuyển tiền nhận được qua mấy buổi lưu diễn cho Văn Đức Xương. Quả nhiên, nhận được tiền là ông ta im miệng ngay, sau đó vờ vịt nhắc nhở anh trời lạnh, chú ý sức khỏe.

Văn Hựu Hạ chỉ cười khổ.

Đương nhiên, anh không hy vọng mình ngã bệnh.

Nhưng cũng chưa chắc, nếu bệnh nặng thì nói không chừng có thể danh chính ngôn thuận mà cắt đứt quan hệ.

“Văn Hạ, hay là mình báo cho Thúy Thúy một tiếng đi?” Lư Nhất Ninh ăn xúc xích xong: “Anh Kỷ cũng vì cổ mà, với lại bọn họ kẻ đuổi người chạy đã mấy tháng rồi…”

“Hả?” Văn Hựu Hạ hiểu ra Lư Nhất Ninh định nối dây tơ hồng cho Cố Kỷ: “Nhưng tôi không có số điện thoại của cô ấy.”

“Để em nói cho.”

Thúy Thúy có lớp tối ở Trường Đại học Thành phố, gần 10 giờ mới kết thúc. Ở đó không có tàu điện ngầm, chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã ngừng chạy, Văn Hựu Hạ thấy Lư Nhất Ninh gọi cho Thúy Thúy, thật ra anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là cô không đến được.

Song, cô gái kia chỉ hỏi Lư Nhất Nịnh một câu “địa chỉ?”, sau đó chưa tới giờ tan học đã chạy xe điện đến cửa đồn cảnh sát. Lư Nhất Ninh, Văn Hựu Hạ và cô cũng không quen thân lắm, thấy trời lạnh nên anh mua cho Thúy Thúy một ly nước nóng, ba người không nói gì mà chỉ đứng dưới ánh đèn, mạnh người nào người đó lúng túng.

Đám người đánh nhau ăn năm mươi roi và bị nhốt cho đến 10 giờ rưỡi.

Cầm cự đến thời gian đón người, Văn Hựu Hạ hút xong điếu cuối cùng rồi bảo hai người kia chờ, còn mình lấy chứng minh thư vào làm thủ tục. Thúy Thúy không nghe, cô khụt khịt mũi, không để ý đến anh mà vọt thẳng vào đồn cảnh sát.

Nhóm Cố Kỷ ra trước, còn đối tượng ẩu đả thì vì thái độ hối lỗi không thành khẩn nên vẫn còn bị nhốt.

Anh ta vừa thấy Thúy Thúy thì bối rối không thôi.

Hình tượng đánh nhau để bị giam mấy tiếng không tốt gì cho cam, địa điểm lại càng thêm mất mặt. Cố Kỷ muốn trốn theo phản xạ có điều kiện, Thúy Thúy chợt sải bước qua, cô gái nhỏ nhắn bắt lấy cánh tay Cố Kỷ, không nói lời nào mà chỉ kéo người ra ngoài, cảnh sát nhân dân tưởng cô định làm gì nên vô thức cản lại.

“Tôi là bạn gái anh ấy!” Thúy Thúy lớn tiếng tuyên bố.

Cảnh sát nghe vậy thì rụt tay về, hai người trực ban nhìn nhau chốc lát, trực giác mách bảo không nên can thiệp vào chuyện này nên ho khan hai tiếng rồi tiếp tục làm việc.

Thúy Thúy kéo Cố Kỷ đi, tay đàn guitar luôn bình tĩnh khi biểu diễn lại không có chỗ để phản kháng, cứ để mặc cô nắm lấy cánh tay mình lôi ra khỏi cửa. Thúy Thúy đi lấy xe điện, rốt cuộc Cố Kỷ cũng hồi hồn lại, anh ta nháy mắt cầu cứu với Lư Nhất Ninh, hy vọng đồng đội thân yêu có thể giúp anh ta nói mấy câu: “Cứu…”

Lư Nhất Ninh giơ tay lên, vẫy như mèo chiêu tài: “Bye bye anh Kỷ, bye bye Thúy Thúy.”

Cố Kỷ: “…”

So với Cố Kỷ đang hoảng loạn thì Khâu Thanh bình tĩnh hơn nhiều, cậu còn có tâm trạng khom người, nghiêm túc chào cảnh sát trực ban, nói “vất vả rồi”. Cậu không có tiền án nên cảnh sát chỉ dạy dỗ qua loa vài câu rồi thả người đi.

Thấy cậu không sao, Lư Nhất Ninh lập tức đón xe rời đi, không muốn nói thêm câu gì với Khâu Thanh chứ đừng nói là tỏ ra lo lắng.

Đêm đã khuya, Văn Hựu Hạ đưa Khâu Thanh nón bảo hiểm: “Có đói bụng không?”

“Về nhà ăn mì.” Khâu Thanh leo lên yên sau, ôm lấy eo Văn Hựu Hạ rồi luồn tay vào áo khoác anh xoa nhẹ mấy lần: “Hay là đi quán nào cũng được, em thèm ăn nghêu xào.”

Văn Hựu Hạ đáp, vậy thì ăn nghêu xào.

Đời sống về đêm ở Đông Hà chỉ tập trung ở những con đường lớn, không thì ở khu phố cổ gần biển, tới gần bến tàu ở tít phía Bắc Thành, một năm bốn mùa đều có hải sản đánh bắt tươi ngon. Nơi ấy không xa hoa, nhưng lại có thể cảm nhận được văn hóa cảng chính gốc, trời đông lạnh lẽo, cứ ngỡ không quá nhiều người nhưng khi đến mới phát hiện chợ đêm vẫn tấp nập như trước.

Bọn họ rất ít khi tới chỗ này nên chỉ tìm đại một quán ăn gia đình nào đó.

Khâu Thanh uống bia ủ nóng [*], ăn nghêu xào cay, mực nướng và vài con tôm tít. Món ăn nhanh chóng được bưng lên, Văn Hựu Hạ không đói nên ngồi nhìn Khâu Thanh vùi đầu gắp thịt nghêu.

[*] 煮啤酒 – Tạm dịch là bia ủ nóng chứ chưa biết tên, tóm tắt là nó có trái cây, đun sôi, bỏ bia vào, nhìn như chè dưỡng nhan quớ =)))

Nước da của Khâu Thanh hơi nhợt nhạt, song lông mày, tóc tai lại đen kịt tạo nên sự tương phản rất rõ ràng, càng nhìn cậu lâu, ở một giây nào đó tim Văn Hựu Hạ chợt lỗi nhịp. Anh thấy xương tai của Khâu Thanh có một lỗ nhỏ, có vẻ lâu rồi chưa đeo khuyên nên hơi bít lại, hai bên dái tai cũng vậy, kể cả sợi tóc mullet đuôi sói nhuộm đỏ hồi đầu năm cũng bị cắt đi. Vẻ ngoài của cậu thay đổi mang ý nghĩa sâu xa nào đó, Văn Hựu Hạ không hỏi nhưng anh cảm nhận được, giống như việc anh cảm nhận được dáng hình của Khâu Thanh dần dần hình thành từ những giai điệu lắc lư, nhẹ nhàng vậy.

Bây giờ Khâu Thanh đang để kiểu tóc học sinh ngoan ngoãn, không đeo trang sức, trên cổ chỉ đeo chùm chìa khóa nhà của Văn Hựu Hạ. Sự nổi loạn đã biến mất, nhưng ở cậu vẫn còn sự bướng bỉnh, rực rỡ và mong manh.

Văn Hựu Hạ không biết diễn tả tâm trạng hiện tại ra sao, chợt, đối phương ngẩng đầu lên nở nụ cười với anh. Thình lình, cứ như tim anh lại bị Khâu Thanh làm lỗi nhịp lần nữa nên bèn đưa tay xoa đầu cậu.

“Anh đang nghĩ gì đó?” Khâu Thanh nhấp một hớp bia ủ nóng, có lẽ đây là một trong số ít đồ uống có cồn mà Văn Hựu Hạ cho cậu uống: “Mặt mày nghiêm túc quá à.”

Văn Hựu Hạ: “Đang nhớ lại dáng vẻ năm ngoái của em.”

“Chẳng phải là trào lưu khi ấy sao… không lẽ nhờ vậy mà em lọt vào mắt xanh của anh.” Khâu Thanh lập tức bật cười: “Cơ mà anh thích mẫu người thế nào á?”

“Khỏe mạnh là được, đừng có gầy như này.” Văn Hựu Hạ chống cằm, nhéo gương mặt có chút thịt của Khâu Thanh.

“Em cũng đâu có muốn, nhưng để người khác viết lời, soạn nhạc thì em không yên tâm. Không sao đâu mà, Tết ăn nhiều tí là mập trở lại liền.” Khâu Thanh thản nhiên nói, cậu lấy tăm ghim thịt nghêu đưa tới miệng Văn Hựu Hạ: “A?”

“Không đói.” Văn Hựu Hạ nói, anh lấy giấy ăn lau sốt cay dính trên khóe miệng cậu.

Khâu Thanh phát hiện Văn Hựu Hạ không vui cho lắm – bình thường anh cũng ít nói, nhưng cậu đã học được tuyệt chiêu nhìn vẻ mặt đoán tâm trạng của anh. Cậu đổi chỗ từ ngồi đối diện sang ngồi bên cạnh, tựa đầu vào vai Văn Hựu Hạ: “Sao thế? Hôm nay anh lạ lắm.”

“Hả?” Văn Hựu Hạ vô thức phủ nhận: “Không có gì.”

Nói không có gì thì chắc chắn là có chuyện, Khâu Thanh hỏi: “Bởi vì em gây sự cho nên anh giận hả?”

“Đâu có đâu.”

“Hay có ai làm phiền anh sau lưng em?”

“…”

Khâu Thanh lập tức hiểu ra, cậu mím môi: “Thầy Văn… tìm anh đòi tiền à.”

Văn Hựu Hạ rũ mắt, anh định cười một cái phủ nhận để Khâu Thanh khỏi lo, nhưng cố gắng mấy cũng không cười nổi, câu nói ấy như tảng đá đè nặng lòng anh, đánh tan chút dịu dàng còn sót lại.