Biển Bạc

Rate this post

Edit + Beta: V

Bài hát bắt đầu bằng nhịp 4/4, tháng 12 năm 2012, vào dịp lễ Giáng sinh, thành phố Đông Hà hạ xuống một trận tuyết lớn mà theo tin tức nói là “chưa từng có trong ba mươi năm”.

Trước khi tuyết rơi thì đổ xuống một trận mưa, mặt đường kết băng, khí trời lạnh giá ảnh hưởng đến số người đến xem biểu diễn.

Bên ngoài livehouse “Hoa Dạng” ở hẻm Lam Hoa, mấy cô gái mặc váy ngắn quấn áo khoác vào rồi vọt thật nhanh đến lối vào, theo như tấm biển bên cạnh thì Ngân Sơn sẽ biểu diễn thứ ba.

Vẫn là mấy bài hát ấy, đây là lần thứ hai bọn họ biểu diễn ở Hoa Dạng, lần này có yêu cầu mặc trang phục theo chủ đề Giáng sinh, Khâu Thanh nhìn một loạt màu đỏ, xanh lá cây và trắng bên dưới thì bèn đùa rằng: “Hay là các bạn chúc tôi sinh nhật vui vẻ đi, sinh nhật tôi sau Giáng sinh một ngày, không lừa các bạn đâu.”

Các cô gái cưng chiều cậu nhất, nghe vậy lập tức hét lên “sinh nhật vui vẻ”. Đây là khúc nhạc dạo ngắn trong buổi biểu diễn, chờ Khâu Thanh xuống sân khấu thì ông chủ Hoa Dạng hỏi: “Tiểu Khâu mấy tuổi rồi?”

“Hai mốt ạ.” Khâu Thanh đáp.

“Trẻ thế.” Ông chủ lén đưa cậu hai bình rượu: “Cầm đi, đây là rượu tự nhưỡng tôi mua ở tiệm tạp hóa đầu hẻm Lam Hoa đấy, tặng cậu làm quà sinh nhật. Sau này đi diễn nhiều, chúng ta cùng hỗ trợ lẫn nhau mà.”

Khâu Thanh nhận lấy và đáp “không dám”, cậu làm trái với lệnh kiêng rượu của bác sĩ, cũng có một khoảng thời gian không uống thuốc tác dụng kéo dài. Cậu cho là mình sắp khỏi hẳn, những cảm xúc tiêu cực đứng trước sự thành công của ban nhạc và cảm xúc vui sướng thì chẳng đáng là gì. Khi đó, Khâu Thanh không biết quyết định tự ý ngưng thuốc sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng nhường nào, nhưng lúc này cậu lại bỏ ngoài tai hết cả.

Cậu chưa từng nói công khai sinh nhật mình là ngày mấy, nhưng lần này đã nói rồi, vậy nên có một vài nữ sinh cố ý đến hậu đài tiếp cận Khâu Thanh, chúc cậu bằng giọng nói ngọt ngào và quyến rũ: “Sinh nhật vui vẻ!”

Khâu Thanh lịch sự trả lời từng người một, song không có ý định tán gẫu cùng ai mà tự mình thu dọn đồ đạc.

Cố Kỷ cũng đi tới: “Lát nữa cậu có muốn uống chút rượu không? Hai mốt rồi, ở nước nào cũng tính là người trưởng thành, chúc mừng chút nhé?”

Khâu Thanh vung tay ngáp một cái: “Giờ muộn quá, em phải đi ăn… chờ em tỉnh ngủ rồi tính, em và Văn Hạ về trước.”

Lư Nhất Ninh: “Lần nào cũng bắt cóc Văn Hạ, anh phiền quá đi mất.”

Khâu Thanh đắc ý nói: “Cậu có phục không? Tôi còn ngủ trên giường của anh ấy nữa đó.”

“Xí, ai thèm quan tâm giường Văn Hạ chứ.” Lư Nhất Ninh giơ ngón giữa với cậu: “Tôi có mèo rồi!”

Bốn người chia ba hướng rời khỏi hẻm Lam Hoa.

Bầu trời âm u, mấy đám mây đen đang bành trướng và trôi lơ lửng trên những ngọn đèn sáng choang. Cây phượng tím không chịu nổi giá lạnh, cành cây yếu ớt như sắp gãy tới nơi, lá cây long não không rụng nhiều nhưng ban đêm lại kết sương, bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo.

Khâu Thanh mang bao tay, khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt của cậu.

Sau khi về đêm nhiệt độ hạ xuống dưới 0, gió từ lục địa thổi ra đại dương, tàn nhẫn cuốn bay chút khe hở ấm áp. Người luôn có điều muốn nói với Văn Hựu Hạ nay lại yên tĩnh, nhưng cậu lại dán sát vào người anh, lúc băng qua đường thì chìa tay ra nắm lấy ống tay áo đối phương, để mặc ngón tay mình bị đông cứng đến mức đỏ bừng.

Túi nhựa đựng hai bình rượu được Văn Hựu Hạ treo nơi cổ tay, khi bước đi va chạm vào nhau kêu leng keng.

Đây là giai điệu hiếm thấy lúc nửa đêm, Khâu Thanh kéo khăn quàng cổ, nhịn không được nói: “Lần sau đưa sample này vào bài hát đi, tiếng chạm cốc.”

“Được.”

“Có một ý tưởng cũ rồi nhưng tôi rất thích.” Khâu Thanh nghĩ đi nghĩ lại rồi bắt đầu mạnh miệng nói: “Tụi mình làm một ca khúc, sau đó sẽ làm một phiên bản remix, thêm những âm thanh trong cuộc sống vào, chắc sẽ có hơi thở khói lửa lắm.”

Văn Hựu Hạ cân nhắc về tính khả thi: “Được đấy.”

“Tôi nghĩ xong hết rồi, nhất định phải ghi lại âm thanh khi xe buýt đến… Sau này tôi sẽ mua thiết bị, ngày nào đó sẽ cùng anh từ từ đi khắp nơi thu thập những thứ này.”

“Cùng tôi?”

Khâu Thanh nghiêng đầu: “Hai người kia sẽ không kiên trì theo tôi làm chuyện này đâu.”

Văn Hựu Hạ muốn hỏi sao cậu nghĩ tôi có kiên trì, song trong nháy mắt ấy, cứ như anh bị Khâu Thanh nhìn thấu một loại tình cảm nào đó chưa từng nói ra, thế là anh tránh đi đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm tối, gật đầu: “Được.”

Nhiệt độ quá thấp, Khâu Thanh nói một lát thì sợ miệng bị đông cứng nên vùi cằm vào trong khăn quàng cổ mềm mại.

Cậu ấp úng gọi: “Văn Hạ.”

“Ơi?”

“Năm nay Cố Kỷ chia tay với mối tình đầu của anh ấy.” Chẳng biết sao Khâu Thanh lại đề cập đến chuyện này: “Bởi vì người ta chê anh ấy nghèo.”

Văn Hựu Hạ im lặng chốc lát: “Sau đó sẽ ổn mà.”

“Anh có bạn gái không?” Rốt cuộc Khâu Thanh cũng hỏi câu này.

Bước chân của người bên cạnh chậm lại, gió đêm bao phủ khiến người anh tỏa ra ánh sáng lam nhu hòa.

“Chắc là…” Văn Hựu Hạ suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ không quen bạn gái.”

Đường về nhà phải băng qua mấy con phố, bọn họ đi chầm chậm, không hề vội vã, làm bạn cùng với đèn đường. Khâu Thanh xoa tay, càu nhàu rằng mình hơi đói bụng, Văn Hựu Hạ nói về nhà làm cho cậu một tô mì trường thọ, sinh nhật phải ăn mì.

Máy điều hòa trong phòng phải mở một lát mới ấm lên được, Khâu Thanh vẫn còn đeo khăn quàng cổ, cậu nhìn Văn Hựu Hạ nấu nước, gọt hành, nấu mì, bên dưới áo khoác màu đen là chiếc eo gầy mà săn chắc. Nước sôi bốc lên khói trắng, đường viền trên mặt Văn Hựu Hạ trở nên nhu hòa mà lại mông lung, đột nhiên Khâu Thanh không khống chế được bản thân, tựa như có một người không tồn tại nào đó đẩy, cậu giang hai tay ôm lấy Văn Hựu Hạ, gần như muốn nhét anh vào quần áo của mình.

Không quen bạn gái, vậy bạn trai thì sao?

Hay là anh quen một người đi, anh xem mùa đông lạnh như vậy, có em bên anh sưởi ấm có phải tốt hơn không?

Cậu kiềm chế tình yêu cuồn cuộn trong lòng, nghiêng đầu, áp gương mặt lạnh lẽo vào sau gáy Văn Hựu Hạ, mùi hương dầu gội đầu quen thuộc khiến tim Khâu Thanh đập nhanh hơn, lúc Văn Hựu Hạ nói chuyện, cậu có cảm giác như cả hai người đang run rẩy.

“Sao vậy?”

Cửa sổ thông gió trong căn bếp nho nhỏ đối diện với ngọn đèn đường, ánh đèn mờ trông hơi bẩn, bụi xám đang đổ xuống ào ạt.

Hình như không phải bụi, cậu đã nhìn thấy nó ở quê.

“Tuyết rơi rồi.” Khâu Thanh ôm chặt lấy anh: “Tôi hơi lạnh.”

“Ừm…” Anh dung túng cho sự thân mật của Khâu Thanh.

“Lúc lạnh rất muốn yêu đương.” Khâu Thanh nhỏ giọng nói, cậu sợ bị Văn Hựu Hạ nhìn thấu, rất nhiều câu chữ đều mang ý sâu xa: “Mà xưa giờ tôi chưa từng yêu ai.”

Tay cậu được anh nhẹ nhàng cầm lấy.

Khâu Thanh muốn nói lại thôi, cậu mượn cớ sinh nhật tùy hứng yêu cầu quà từ Văn Hựu Hạ, nhưng vậy thì trông không ngầu lắm, cứ như trẻ con vậy.

Vì thế, chủ đề liên quan đến yêu đương im bặt đi.

Khâu Thanh thay đổi chủ đề, tay cậu vẫn được Văn Hựu Hạ nắm lấy: “Lát nữa anh có muốn ra ngoài xem tuyết rơi không? Nhưng mà lạnh quá.”

“Được.” Văn Hựu Hạ buông tay cậu ra đi nấu mì cho xong.

“Hôm nay cậu muốn làm gì cũng được.”

Sau khi ăn mì xong thì tuyết rơi ngày càng lớn, Khâu Thanh không chờ được nữa bèn quấn khăn quàng cổ lên, đứng ở huyền quan chờ Văn Hựu Hạ. Mưa hay tuyết cũng giống như Văn Hựu Hạ, ẩm ướt và lạnh lẽo khiến người ta ngóng trông, đối với cậu, đây là một sức hấp dẫn mãnh liệt không gì có thể sánh nổi.

Giai điệu trong đầu cậu từ từ hiện lên, Khâu Thanh đứng ở đầu hẻm, cậu đưa tay hứng một bông hoa tuyết.

Có lẽ tay cậu quá lạnh nên hoa tuyết đọng lại trong phút chốc rồi mới tan. Văn Hựu Hạ đi đến bên cạnh kéo nón áo khoác trùm lên đầu Khâu Thanh, tay cầm bình rượu.

Không ai đề nghị trước cả, bọn họ cùng đi dưới ánh đèn đường ở đầu hẻm.

Nơi ấy có một đoạn cầu thang, vốn dĩ đó là lối đi về phía tầng hầm, mà tầng hầm lại không có người ở, lúc không có chuyện gì làm thì Khâu Thanh và Văn Hựu Hạ thích đến đây ngồi một chút. Trước mặt là khu chung cư đen ngòm, phía sau là đường bê tông yên ắng, dường như bọn họ náu nửa mình trong bóng tối, trò chuyện về cái gì cũng được.

Tuyết vẫn chưa đọng lại nhiều, Văn Hựu Hạ không chút để ý ngồi xuống chỗ cũ.

Rượu tự nhưỡng không quá mạnh, nghe đâu đã chôn được vài năm, vị cay kích thích đã bị thời gian làm dịu bớt, cảm giác trong veo xen lẫn mùi thơm của ngũ cốc khiến Khâu Thanh mê muội. Cậu nhìn Văn Hựu Hạ uống mà không có biểu cảm gì, vậy nên cũng uống một ngụm.

Lúc uống vào không quá vội, nhưng khi nuốt thì chất lỏng bên trong cổ họng lập tức biến thành một cây đao, tựa như muốn cắt vỡ mạch máu khiến cậu đau đớn. Cơn đau ấy là sảng khoái, Khâu Thanh thở hắt ra, ngẩng đầu lên hô hấp từng nhịp, gió lạnh tràn vào phổi, nóng lạnh cách nhau một vách ngăn, mặt cậu từ từ nóng lên.

Hình như cơ thể ấm hơn một chút, Khâu Thanh giơ chiếc bình cụng với Văn Hựu Hạ, tiếp tục uống.

“Có phải hôm đó cậu hỏi lịch của người Maya đúng không?” Văn Hựu Hạ nhắc nhở cậu: “Ngày 21 ấy.”

Những lời mình từng nói, trừ phi cực kỳ quan trọng thì Khâu Thanh mới nhớ, còn lại cậu không nhớ nổi. Lịch Maya này, sao giống bản tin nghe được lúc sáng sớm hoặc mấy lời trong cuộc trò chuyện của người qua đường vậy.

“Tôi đã nói gì?” Khâu Thanh hỏi, đầu gối cậu chạm vào đầu gối của Văn Hựu Hạ.

Có vài người về trễ đạp xe lướt qua bọn họ, lúc cán lên tuyết phát ra tiếng kêu nhỏ như bị thứ gì nghiền nát qua. Tuyết lại lớn hơn khi nãy, góc tường màu xám bị phủ một lớp tuyết trắng.

“Cậu hỏi tôi “hôm nay có phải ngày tận thế không”.” Văn Hựu Hạ cười, tựa như đang nhớ lại vẻ mặt của cậu.

Khâu Thanh ngẫm nghĩ, cậu giơ bình rượu lên nhìn chất lỏng đục ngầu bên trong: “Ồ, phải rồi, sau đó anh nói “đó là ngày cuối cùng trong lịch của người Maya, không liên quan gì đến tận thế cả”.”

“Đúng vậy.”

Men say từ rượu tự nhưỡng bắt đầu trỗi dậy, tim Khâu Thanh đập thình thịch, cậu không chút do dự hỏi: “Tôi còn đang suy nghĩ, nếu tận thế mà chúng ta ở bên nhau thì tốt quá, người cuối cùng tôi nhìn thấy là anh.”

“Nếu ngày mai còn sống thì có cảm thấy đáng tiếc không?”

“… Không có.” Khâu Thanh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc: “Bởi vì ngày mai vẫn nhìn thấy anh, ngày mốt cũng nhìn thấy anh, sau này mỗi ngày đều nhìn thấy anh.”

Văn Hựu Hạ nở nụ cười, uống một ngụm rượu khiến chóp mũi đỏ bừng.

Khâu Thanh lẩm bẩm tính toán: “Sao bài hát tiếp theo không viết về tận thế nhỉ, tận thế đến anh muốn làm gì…”

“Tôi hả?”

Văn Hựu Hạ mơ hồ đáp, anh gọi tên Khâu Thanh.

Khâu Thanh quay đầu sang, chỉ nghe bình rượu rớt trên mặt đất vang lên tiếng keng lanh lảnh.

Sau đó cậu không thấy gì cả, từng ngón tay với lớp chai quen thuộc phủ lấy thái dương Khâu Thanh, lòng bàn tay còn vương nhiệt độ ấm áp che mắt cậu lại.

Hơi thở xen lẫn men rượu đến gần mà không báo trước, Khâu Thanh muốn trốn về sau theo bản năng, song một tay khác của Văn Hựu Hạ ôm lấy cậu.

Đột nhiên, Văn Hựu Hạ hôn cậu.