Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh (Sau Khi Bia Đỡ Đạn Ác Độc Trùng Sinh)

Rate this post

Edit + beta: Iris

Sáng hôm sau, Đào Mộ bị tiếng đập cửa của Phùng ca đánh thức.

“Đã ngâm một đêm rồi. Tiếp theo nên làm gì?” Phùng ca mở to đôi mắt đầy tơ hồng, hưng phấn cực độ nhìn Đào Mộ. Cái này, hắn một đêm không ngủ à.

“Tiếp theo không làm gì cả.” Khó lắm mới ngủ được vậy mà sáng sớm đã bị đánh thức, Đào Mộ xụ mặt: “Để trong nồi ướp đi. Đến giờ cơm trưa thì em sẽ nướng móng gà. Cần phải có thì là, mè trắng và ớt bột. Trong quán anh có không?”

Phùng ca gật đầu thật mạnh: “Gia vị đều có đủ. Chỉ là không có lò nướng. Đợi anh qua cửa hàng cách vách mượn một cái. Buổi tối nhà bọn họ mới mở cửa.”

Vậy Đào Mộ không cần quan tâm chuyện này.

Đến gần giữa trưa, Đào Mộ và Đại Mao Tiểu Béo nướng đủ rồi mới xuống lầu. Quán cơm nhỏ ồn ào nhốn nháo, gần như kín hết bàn.

Đào Mộ đi thẳng vào sau bếp, mở nồi sắt lớn đang ninh móng gà ra, phát hiện chân gà kho trong đó đã giảm hơn một nửa.

Đào Mộ quay lại nhìn Phùng ca. Phùng ca gãi gãi mặt xấu hổ, ngây ngô cười hắc hắc: “Cái đó đó, thơm quá, anh không nhịn được nên gặm vài miếng.”

Nói xong, còn đề cử cho mấy người Đào Mộ: “Nước chan đặc biệt thơm. Các em nếm thử đi.”

Đào Mộ: “…”

Với sự trợ giúp của Phùng ca, Đào Mộ đã chuyển một nửa móng gà còn dư lại đến cửa quán cơm. Bình tỷ đặc biệt chạy sang nhà kế bên mượn lò nướng đặt trước quán cơm. Phùng ca xắn tay áo đốt than nhóm lửa, dùng quạt lớn quạt khói bốc lên nghi ngút.

Đào Mộ trở lại sau bếp chuẩn bị nguyên liệu làm BBQ, Bình tỷ và Phùng ca giúp xiên những móng gà còn dư lại vào que tre.

Chân gà ngâm trong nước hầm bí chế suốt đêm đã tỏa ra mùi thơm nồng. Khi hơ trên lửa, mùi chân gà kho vốn đã thơm, giờ được ngọn lửa liếm láp càng trở nên hấp dẫn hơn. Rắc thì là, hạt mè, ớt bột, nhỏ dầu nóng xuống que tre, bếp lửa than hồng, khói trắng bốc lên nghi ngút, cả con phố đều có thể ngửi được mùi gà nướng.

Lạc Dương cưỡng ép lôi kéo bạn tốt muốn đi thăm ban, lỗ mũi giật giật, chuyển tay lái, lần theo mùi hương tìm được quán cơm nhỏ. Liếc mắt một cái đã thấy Đào Mộ đang đứng trước lò nướng.

“Wow, không ngờ cậu còn có tay nghề này.” Lạc Dương mở cửa xuống xe, nhìn động tác điêu luyện của Đào Mộ, ngửi thấy mùi thịt nồng đậm tỏa ra trên bếp lò nướng, càng thêm tò mò. Đi đến trước mặt Đào Mộ cười hỏi: “Một cây bao nhiêu tiền, tiểu gia ta cho trước một trăm đồng nè.”

“Làm để ăn, không bán.” Đào Mộ hàm xúc nói, nhìn chằm chằm móng gà trên lò nướng, thuận tay rắc chút gia vị, tùy ý điều chỉnh độ lửa.

Lạc Dương không từ bỏ ý định: “Vậy cậu cho tôi hai cây đi. Mọi người đều là bạn bè, nói chuyện tiền bạc thật tổn thương tình cảm.”

“Da mặt mày thật dày!” Đại Mao nhịn không được, nói: “Còn dám mở miệng xưng ‘bạn bè’, đã quên lúc trước mày lấy súng nước bắn vào Mộ ca nhà chúng tao sao.”

“Đừng nói nữa, tôi cũng rất hối hận vì chuyện này đây, tôi muốn chịu đòn nhận tội, các cậu cũng phải cho tôi cơ hội biểu hiện nha.”

Lạc Dương nói, đôi mắt rơi vào chân gà nướng béo ngậy vàng ánh rực rỡ, điên cuồng ám chỉ: “Hai móng gà nướng xóa hận thù, được không?”

“Tao phi!” Đại Mao quả thực tức đến cười: “Nghĩ thật đẹp. Còn hai móng gà xóa hận thù, có phải mày quên là chuyện này mày sai, là mày phải xin lỗi Mộ ca nhà tụi tao không? Còn muốn lừa móng gà của tụi tao, xem tụi tao là đồ ngu chắc!”

“Mày muốn ăn móng gà đúng không, cũng được a. Mày học tiếng chó sủa đi, chúng tao sẽ cho mày hai cái móng gà.”

Lời này hơi quá đáng. Phùng ca và Bình tỷ đứng bên cạnh hỗ trợ cũng nhíu mày, nhìn Lạc Dương một thân hàng hiệu khí chất bất phàm liền biết là người giàu có, lại nhìn chiếc siêu xe ít nhất hơn ngàn vạn, vẻ mặt thay đổi. Đang muốn mở miệng khuyên thì thấy Lạc Dương vuốt cằm, vẻ mặt suy nghĩ: “Hai tiếng chó sủa là được hai cây. Tức là sủa bao nhiêu tiếng thì cho bấy nhiêu cây?”

“Đương nhiên rồi.” Đại Mao khoanh tay vẻ mặt châm biếm, hắn muốn bù lại mặt mũi cho Đào Mộ từ lâu. Nhưng bị Đào Mộ ngăn lại, nói là không cần thiết. Nhưng bây giờ không phải hắn gây chuyện trước, là Lạc Dương tự tìm tới cửa. Cho dù không trùm bao tải được thì ít nhất cũng phải khiến cho Lạc Dương mặt xám mày tro.

Đại Mao suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Lạc Dương sẽ không nuốt nổi khẩu khí này, đến lúc đó lao vô quần ẩu đã là một chuyện khác.

Lạc Dương không biết suy nghĩ của Đại Mao, đột nhiên nhìn về phía Đào Mộ vẫn đang im lặng: “Cậu cũng nghĩ như vậy?”

Đào Mộ liếc nhìn Lạc Dương một cái, động tác tay vẫn không ngừng nghỉ: “Phố này nhiều quán cơm như vậy, ngoại trừ khách sạn 5 sao cách con đường này 5km thì anh muốn ăn ở đâu mà chẳng được. Đừng ở chỗ này phá tôi.” Đào Mộ nghĩ với thân phận với Lạc Dương, hắn sẽ không ăn loại quán cơm nhỏ này.

“Như vậy không được. Tôi đã nói là muốn ăn móng gà, hôm nay nhất định phải ăn cho bằng được.” Lạc Dương nhìn Đào Mộ, lại híp mắt nhìn móng gà. Im lặng một lúc, đột nhiên: “Ẳng! Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu…”

Đào Mộ tay run lên, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Lạc Dương.

Lạc Dương “gâu” trong chốc lát: “Thế nào? Nhiêu đó được chưa? Móng gà của cậu có đủ cho tôi ăn không?”

Đào Mộ: “…”

Lệ Khiếu — vẫn luôn ngồi trong xe — Hằng vuốt mặt cạn lời, chỉ vì một miếng ăn thôi sao!

Đào Mộ liếc nhìn Đại Mao một cái. Vương Dã cũng không ngờ Lạc Dương lại da mặt dày như vậy, cả người đều hóa đá.

Tiểu Béo “oa” một tiếng: “Cũng không thể cho hắn nhiều như vậy! Nếu cho hết thì chúng ta ăn cái gì!! Phùng ca và Bình tỷ vẫn chưa ăn đâu!!!”

Không, bọn họ đã ăn hơn nửa nồi rồi. Đào Mộ phun tào trong lòng, suy nghĩ nên giải quyết “vấn đề nợ nần” giúp Đại Mao như thế nào, thì nghe “soạt” một tiếng, Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ xe xuống, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Cậu đừng quậy nữa. Làm gì có ai chịu đòn nhận tội như cậu.”

“Chuyện đã ra nông nỗi này rồi, đã không còn liên quan gì đến chịu đòn nhận tội?” Lạc Dương thẳng cổ vẻ mặt nghiêm túc: “Mà là tớ dùng bản (tiếng) lĩnh (chó) kiếm được móng gà, là bọn họ ăn gian không cho tớ!”

Để được ăn mà đánh cược bằng tôn nghiêm, Lạc Dương không muốn bị đùa giỡn: “Tôi muốn móng gà của tôi.”

Để biểu đạt sự bất mãn của mình, Lạc Dương đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Tôi”.

Đào Mộ lấy hai cây móng gà đưa cho Lạc Dương, rồi liếc nhìn bạn học Đại Mao trộm gà không được còn mất nắm thóc — — tuy rằng chuyện này là do Đại Mao gây ra, nhưng rất rõ ràng khi xảy ra vấn đề, phải dựa vào Đào Mộ giải quyết.

Giải pháp của Đào Mộ cũng rất đơn giản — —

“Vừa rồi chỉ có Đại Mao đáp ứng anh, tôi không có đồng ý.” Ngụ ý là, Đào Mộ muốn chơi xấu: “Nếu anh còn muốn ăn, vậy để Đại Mao làm cho anh ăn đi.”

“Mộ ca — —” Một tiếng gào thê thảm xuyên tận trời, Đại Mao thê thê thảm thảm nhìn Đào Mộ: “Em không biết nướng móng gà a!”

Đào Mộ không hé răng.

Lạc — cuối cùng cũng lấy được hai cây móng gà — Dương cười hì hì gõ cửa sổ xe: “Đừng xem nữa. Có đồ ăn ngon nè, cho cậu một cây.”

Lệ Khiếu Hằng ngồi ở ghế phụ bất đắc dĩ thở dài. Đặt laptop ra ghế sau, mở cửa xe đi xuống.

Lạc Dương đưa móng gà cho anh, trong miệng lẩm bẩm: “Biểu tình của cậu là sao a. Nếu không phải cậu, đổi lại người khác tớ mới không cho đâu.” Đây chính là móng gà hắn phải dùng tôn nghiêm để đổi lấy đó.

Lệ Khiếu Hằng lại thở dài lần nữa. Anh không phải người tham ăn, đương nhiên không hiểu nổi logic vì một cây móng gà mà quậy ầm ĩ như này. Có lẽ — Lệ Khiếu Hằng lãnh đạm nhìn Đào Mộ — nói không chừng, tiểu tử Lạc Dương này muốn chọc mỹ nhân cười cũng nên.

Cùng lúc đó, Đào Mộ cũng chú ý tới Lệ Khiếu Hằng mặc bộ âu phục ba lớp trong trời nắng chang chang, nhưng cậu không quan tâm lắm. Bởi vì kiếp trước, Lệ Khiếu Hằng không phải là nhân vật trong cốt truyện. Đào Mộ chỉ biết người này là con trai lớn của Lệ gia, trong lúc du học ở nước ngoài thì thành lập công ty đầu tư tài chính, hiếm khi về nước.

Lệ Khiếu Hằng tinh ý nhận ra tầm mắt của Đào Mộ. Không hiểu vì sao, Lệ Khiếu Hằng — người gần như không bao giờ ăn quán ven đường, dưới cái nhìn chăm chú của Đào Mộ lại nhận móng gà cắn một miếng — thoáng cái, chỉ cảm thấy mùi thịt tràn ngập trong khoang miệng. Gạo nếp dẻo quánh cộng với miếng da gà giòn, gân gà mềm mại, thịt cũng giòn, thậm chí xương gà đều được hầm mềm đi, cắn một miếng, nước chan đã thấm vào thịt gà chảy ra. Mùi của thịt gà nướng, mùi của thịt kho được hầm suốt đêm, còn có mùi hương hoàn mỹ của thì là, hạt mè, ớt bột dung hợp vào nhau. Mà trong số mùi hương trộn lẫn vào nhau đó, hương rượu hoa điêu trung hòa với hương liệu gia vị của món nướng BBQ. Khiến cho móng gà toát lên mùi rượu thoang thoảng từ tận xương, ăn vào không hề có cảm giác dầu mỡ.

Ngon quá, thật sự là rất rất ngon.

Lạc Dương cảm thấy mình còn chưa kịp nhấm nháp xong, một cây móng gà đều đã bị gặm đến xương cũng chẳng còn, chỉ còn lại mùi hương trong miệng, môi dính chặt thiếu điều không muốn mở ra, mùi thơm nồng như muốn nổ tung cả linh hồn.

“Món này ngon quá đi. Rốt cuộc cậu làm thế nào vậy?” Lạc Dương cảm thấy mình chưa từng ăn móng gà nướng nào ngon như vậy ở các nhà hàng năm sao. Tiểu võ thế trước mắt chẳng những đẹp trai võ công tốt, ngay cả nấu ăn cũng ngon như vậy. Nhân tài a!

Lệ Khiếu Hằng đi theo bạn tốt cọ ăn cọ uống cũng không tự chủ được nhìn Đào Mộ. Chỉ cảm thấy cậu bé trước mắt này mang đến cho anh rất nhiều sự kinh hỉ.

Đào Mộ không thèm quan tâm đến hai người, đưa móng gà đã nướng xong giao cho Phùng ca đứng đợi ở một bên đã lâu, rồi quay đi rửa tay. Đại Mao Tiểu Béo nhanh chóng chạy đến trước mặt Phùng ca phân chia mỹ thực. Một đống thực khách bị tàn phá linh hồn nãy giờ cũng trông mong nhìn móng gà đang tỏa ra mùi thơm nồng, mắt thấy sắp có một trận tranh giành nữa rồi.

“Tôi nói a Tiểu Đào Mộ ~” Lạc Dương da mặt siêu dày dính lên: “Cậu nói tay nghề cậu tốt như vậy, tiến vào giới giải trí đầy luẩn quẩn như vậy làm gì. Trực tiếp mở một tiệm bán móng gà nướng, kết hợp với cơ sở chế biến đồ ăn nhẹ, một giây là có thể tung ra thị trường. Nếu không ba người chúng ta hợp tác nha?”

Đào Mộ cầm một cái khăn lông trắng sạch sẽ, nghiêm túc lau tay. Đối với Lạc Dương mắt điếc tai ngơ.

Lạc Dương là người cực kỳ bao dung và kiên nhẫn với những người có bề ngoài đẹp, bất kể là nam hay nữ. Thấy Đào Mộ lãnh đạm hắn cũng không để bụng. Lo kiếm đề tài để nói chuyện phiếm. Thấy trên TV đang phát tin tức buổi trưa, hắn nở nụ cười đến gần: “Uầy, loại dầu mỏ quốc tế này đã vượt ngưỡng 148m/thùng. Anh em kiến nghị với cậu, cậu dứt khoát mua một điểm dầu mỏ đi. Xu hướng tăng lên đặc biệt tốt, chắc trong vòng hai năm sẽ còn tăng lên nữa, đừng nói là làm diễn viên, có khi cậu còn trở thành nhà đầu tư giàu có cũng nên.”

Đào Mộ bị Lạc Dương làm phiền đến đau đầu, nhịn không được nói: “Nếu anh không sợ tiền mất tật mang thì có thể tự đi mua. Vừa nhìn là biết giá dầu mỏ là do có người liên thủ đẩy lên để tìm người đứng ra mua… Ánh mắt anh bị gì vậy chứ.” Thảo nào kiếp trước bị đại tiểu thư Lạc gia đuổi ra khỏi nhà, chèn ép đến nỗi không ở trong nước được, ngoại trừ tán gái thì cái gì cũng không biết.

Không sai, Đào Mộ nghĩ đến thói phong lưu của Lạc Dương ở kiếp trước, cũng như việc hứa hẹn xuất quỹ với Thẩm Dục khiến lão gia tử Lạc gia tức đến chết… Về cơ bản có thể kết luận rằng gia hỏa này không chỉ chơi gái mà còn có thể phao đàn ông!

“Xin hỏi — —” Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn im lặng, đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đào Mộ: “Làm sao cậu biết được có kẻ thúc đẩy quốc tế thao túng thị trường, rồi làm thế nào kết luận rằng giá cả dầu mỏ quốc tế sẽ giảm trong thời gian ngắn?”

Đào Mộ thản nhiên nói một ít tin tức kinh tế tài chính. Tuy rằng bây giờ đang là giai đoạn trong nhà không tỏ ngoài ngõ đã tường, nhưng mười năm sau, các chuyên gia và học giả quốc tế đã nghiên cứu thấu triệt về cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu sau nhiều lần suy đoán. Rất nhiều tin tức được bảo mật vào lúc xảy ra vụ việc cũng liên tục được báo chí tiết lộ.

Vì vậy đối với Đào Mộ, trả lời một câu hỏi như vậy không khác nào đã biết trước đáp án, biết được kết quả của quá trình, chỉ ra những nhược điểm của hiện tại, lời nói đầy tính thực tế.

Chỉ trong vài câu, Đào Mộ đã biểu đạt suy nghĩ của mình một cách thấu triệt. Để giữ bí mật, lúc nói ra chứng cứ, cậu liên tục trích dẫn những đoạn tin tức về kinh tế tài chính mà truyền thông đã đưa tin trong thời gian gần đây.

Nhưng trong mắt Lệ Khiếu Hằng, cậu là một học sinh cấp ba còn chưa vào đại học, vậy mà có thể thông qua dấu vết mà báo chí đưa tin đã có thể kết luận bàn cờ của những tư bản quốc tế một cách lưu loát. Ngoài ra, việc suy đoán hướng đi của tình hình kinh tế thế giới, tuy nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng ngôn từ lại cực kỳ chính xác. Điều đáng sợ hơn nữa là Lệ Khiếu Hằng thực sự tán đồng với lời nói của Đào Mộ từ tận đáy lòng.

Là một người làm trong ngành tài chính, Lệ Khiếu Hằng cực kỳ tin tưởng phán đoán của mình. Niềm tin của anh bắt nguồn từ kiến thức vững chắc và sự hiểu biết sâu sắc về tài chính của mình. Nhưng câu hỏi đặt ra là sự tự tin của Đào Mộ bắt nguồn từ đâu?

“Chào ngài*!” Trong lòng Lệ Khiếu Hằng khẽ động, anh có chút tò mò về Đào Mộ. Anh lấy danh thiếp cá nhân đưa cho Đào Mộ: “Tôi là Lệ Khiếu Hằng, là người sáng lập và là giám đốc điều hành tập đoàn Khiếu Hằng. Tôi cảm thấy rất hứng thú với những gì ngài** vừa mới phân tích về thị trường dầu mỏ quốc tế. Nếu ngài quan tâm, tôi nghĩ chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh để tâm sự.”

*Ở đây tác giả dùng từ “您好” thể hiện sự kính trọng, từ “您” có nghĩa là ngài, đại ý là “chào ngài” á. Còn xưng hô bạn bè thường là “你好”.

**Tác giả dùng từ “阁下” nghĩ là các hạ, cũng dùng để biểu đạt sự kính trọng.

Này? Này?? Này này!!!

Lạc Dương vẻ mặt mờ mịt nhìn bạn tốt, lại nhìn Đào Mộ, trong lòng một vạn con thảo nê mã gào ghét chạy qua! Hướng đi này mẹ nó là cái gì vậy chứ?!