Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Rate this post

Nửa sau cuộc họp không hề tiến hành sau 15 phút như Tô Gia Hành nói, Tô tổng vốn nói một không hai và Nhan Lạc sau khi kim phút chuyển sang phút thứ 20 mới bước ra, một người với nụ cười khiêm nhường, người kia vẻ mặt không chút cảm xúc.

Nhan Cửu không ngẩng đầu lên, cô đã hoàn toàn hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bí mật luôn cố gắng che giấu bao năm, vì một sai lầm mà đã bại lộ trước hai người quan trọng nhất đối với cô.

Mà điều khiến cô cảm thấy tội lỗi và hổ thẹn hơn, là cách thức xử lý của hai người họ:

Kiềm chế không nhắc, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhan Lạc hoàn toàn có thể hỏi cô, Tô Gia Hành cũng có thể nói thẳng với cô rằng người anh yêu là chị của em, sau này anh cũng chỉ cưới cô ấy, anh hoàn toàn có thể nói thế.

Nhưng họ không làm vậy.

Tình cảm vốn ngỡ mình không thể kiểm soát thì chỉ cần không tạo ra ảnh hưởng xấu nào cho quan hệ của hai người, cứ để mặc nó tự do sinh trưởng cũng chẳng sao, nhưng bây giờ xem ra cô đã hoàn toàn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan rồi.

Cô sẽ thấy tan vỡ vì Tô Gia Hành, nhưng cô tuyệt đối tuyệt đối không thể đánh mất Nhan Lạc.

“Kịch bản phim về bác sĩ hợp tác cùng công ty Thị Nhiên lần này sẽ do Lý Lương làm đạo diễn, Sở vệ sinh và khoa Y trường đại học B sẽ trực tiếp giúp đỡ…”

Dự án được giới thiệu tới đây đã làm dậy lên những lời bàn tán, có Sở ngành liên quan ra sức hỗ trợ, đạo diễn nổi tiếng đã được giải thưởng lớn và công ty chế tác số một trong bảng danh sách xếp hạng, mọi người nghe xong có lẽ cũng thấy mong chờ, lại một bộ phim có chiều sâu tinh tế, nhưng bất kỳ công ty truyền hình nào nghe xong cũng khó tránh khỏi cảm thấy đau đầu.

Vì họ yêu cầu thực sự quá nghiêm khắc, có thể sẽ xảy ra chuyện tốn công mà không được gì.

Người phụ trách dự án thấy phản ứng của mọi người thì cảm thấy những lời mình sắp nói ra sẽ càng khiến mọi người bàn tán dữ dội hơn, bản thân không thể dẹp được cuộc thảo luận đó, thế là đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tô tổng.

Tô Gia Hành đương nhiên sẽ nói tiếp, anh nhìn quanh một vòng rồi nói:

“Họ cần một người bên phía chúng ta đến thực tập ở khoa cấp cứu bệnh viện trong ba tháng.”

Quả nhiên, cho dù là Tô Gia Hành thì cũng khó mà hoàn toàn dập tắt sự bàn tán của mọi người về yêu cầu này.

“Trời ạ! Ba tháng cũng dài quá rồi?! Bình thường đi thu thập kiến thức thì mười ngày nửa tháng cũng được rồi mà, ba tháng á? Lại còn ở khoa cấp cứu…”

“Đúng thế đúng thế, có trời mới biết phải nhìn thấy những thứ gì, tôi nghe nói bệnh nhân đưa vào cấp cứu có những người bị thương rất khủng khiếp, máu thịt nhầy nhụa rất buồn nôn… tôi không được đâu! Tôi sợ máu!”

“Anh là đàn ông đàn ang còn sợ máu, có mất mặt quá không, không nhắc chuyện đó mà ba tháng ở trong bệnh viện chính là ngủ nghỉ cùng giờ với bác sĩ, mà tôi lại thức khuya dậy trễ còn phải thức đêm làm cho xong dự án, sức khỏe không chịu nổi đâu… Lại còn đúng lúc phải chăm sóc anh nhà tôi nữa chứ…”

Tiếng thảo luận của mọi người không to không nhỏ, nhưng rõ ràng là cố ý nói cho người khác nghe. Thị trường giải trí đang bùng nổ khiến mọi người tuy không giống một số người chỉ nằm ra để kiếm tiền, nhưng nỗi cực nhọc và vất vả của những nhân viên y tế tuyến đầu trong công tác cứu người thì họ chưa từng nếm trải, cũng không muốn chịu đựng.

Cuộc bàn tán vô cùng náo nhiệt, Tô Gia Hành ngồi ở ghế trên cùng căn bản không có ý định cắt ngang hoặc trấn áp, anh ngồi đó, vẫn đôi mắt lấp lánh nụ cười, dường như mọi thứ đều nằm trong suy tính của mình, nhưng giây sau đó, một giọng nói vang lên và mọi người đều lặng im phăng phắc, thì trong mắt anh đã xuất hiện một cảm xúc khác lạ.

“Để tôi đi.”

Một giọng nữ không mạnh mẽ không yếu ớt, dịu dàng nhưng vô cùng kiên định xuyên qua tiếng bàn tán ồn ào, vang lên tận bàn hội nghị.

Nhan Lạc và những ngườ xung quanh đều mở to mắt, tỏ ra kinh ngạc, còn có cả Khải Văn, người hiểu Nhan Cửu nhất.

Ngay chính cậu ta cũng không dám nhìn những vết thương kinh dị máu me kia hoặc tiếp xúc với những bệnh nhân vì đủ mọi sự cố tai nạn mà mặt mũi không còn nguyên vẹn, nằm giữa ranh giới sống và chết, mà Nhan Cửu, một cô gái bình thường trông yếu ớt nhu mì, lại có thể sẵn sàng đối mặt vào lúc này…

Lòng trung thành của cô với công ty này, có lẽ cậu ta mãi mãi không theo kịp, cũng không so được.

Người cũng để lộ vẻ kinh ngạc còn có Nhan Lạc, vốn dĩ đã được học cách kiểm soát nghiêm ngặt biểu cảm trên gương mặt.

Tiếp đó cô mở miệng nói câu đầu tiên trong buổi họp hôm nay:

“Em? Em không được đâu.”

“Em làm được.”

Nhan Cửu nhìn Nhan Lạc cuối cùng đã chịu nói chuyện với cô, câu đầu tiên vẫn là lo lắng cho cô, thoáng nhiên mắt đỏ hoe, vẫn kiên định gật đầu nói.

“Cô đến đó, thì ‘Tin lạ’ phải làm sao?”

Nhân viên tổ hạng mục cũng hoang mang, vội hỏi.

“Ừm… đại cương kịch bản và nội dung các tập chắc đã được quyết định xong, nội dung tôi sẽ bàn giao lại, những việc còn lại… có gì cần thì tôi vẫn có thể giúp sức.”

Các thành viên trong tổ đều không hiểu, quãng thời gian trước Nhan Cửu bận tối mặt tối mũi vì sự trù bị cho “Tin lạ”, bây giờ quả thực phần nặng nề nhất đã qua, phần kịch bản còn lại không khó để hoàn thành, nhưng chính vào lúc có thể hưởng thụ thành quả thì tại sao cô lại phải nhận trách nhiệm này, mà còn là một trách nhiệm vô cùng nặng nề?

Thường ngày không thấy cô ngốc như vậy mà…

Hơn nữa trong ngành ai mà chẳng biết, kịch bản có thể lọt vào mắt xanh của Lý Lương và công ty Thị Nhiên thì bắt buộc phải chân thực, chi tiết phải như nguyên mẫu, đây chính là yêu cầu biên kịch bắt buộc phải hoàn toàn đắm chìm và trải nghiệm cuộc sống, còn phải thích nghi với công tác chỉnh sửa n lần nữa.

Làm tốt thì chắc chắn là danh tiếng vang xa.

Làm không tốt, khoan đừng nói đến việc hợp tác khó khăn lắm mới bàn bạc được sẽ bị hủy bỏ, mà trong quá trình… cũng rất dễ dàng kén cá chọn canh mà quyết định không làm nữa.

Lại có người bla bla khuyên nhủ, không thiếu những người ban nãy mới nói là không làm được, vì với sự hiểu biết về Nhan Cửu, đây tuyệt đối là chuyện mà cô không thể hoàn thành nổi.

Nhan Lạc sau đó không nói gì nữa, ánh mắt cô nhìn em gái trở nên phức tạp, Tô Gia Hành nãy giờ không lên tiếng, trong ánh mắt vẫn thoáng nụ cười, nhìn thẳng vào Nhan Cửu.

Cô không nói gì thêm, mà cuối cùng đã nhìn thẳng vào mắt Tô Gia Hành với sự nghiêm túc chưa từng có, không hề có chút xấu hổ hoặc yếu ớt trước kia, kiên định nói:

“Tô tổng, tôi làm được.”

Trong phòng hội nghị cuối cùng đã hoàn toàn yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hai người Tô, Cửu, thi thoảng liếc sang Nhan Lạc là người đầu tiên phản đối, chờ đợi đáp án.

Không ai hiểu được sau ánh mắt bình thản không chút xao động của Tô Gia Hành lúc này đang nghĩ điều gì, cũng không ai hiểu rốt cuộc tại sao Nhan Cửu lại kiên trì như vậy.

Yên tĩnh.

Vẫn là yên tĩnh.

Chỉ có Nhan Cửu nghe thấy tiếng tim đập như sấm rền của mình, dưới vẻ ngoài đang gồng lên mạnh mẽ của cô.

Cuối cùng, ánh mắt Tô Gia Hành ngừng lại trên bàn một lúc, anh đưa tay gõ nhẹ lên mặt bàn sơn màu đen, giọng nói vô cùng rõ ràng:

“Được.”

Trong bữa ăn tối đã hẹn trước, Nhan Cửu ăn rất chậm.

Lúc này đang ngồi trước mặt Tô Gia Hành và Nhan Lạc, ấy thế mà cô lại không còn căng thẳng nữa.

Cô đã ra chọn lựa của mình, tình thân hoặc tình yêu, cô bắt buộc phải chọn tình thân.

Nhan Lạc thực sự quá quan trọng với cô, quan trọng đến mức cô chắc chắn sẽ vì chị mà cắt bỏ mọi thứ phải cắt bỏ.

Tô Gia Hành…

Cô có thể xem anh như người anh trai luôn biết chăm sóc người khác, cũng xem như là người thân.

Cô cần thời gian, cần không gian, cần chuyển sự chú ý sang nơi khác, cần đình chiến và đầu hàng để tạm thời rút khỏi cuộc chiến vốn không nên bắt đầu này, nên cô chọn tránh xa dự án “Tin lạ” bắt buộc phải tiếp xúc với hai người họ, đi đến bệnh viện khoa cấp cứu để trải nghiệm sự bận rộn khó mà tưởng tượng được trong vòng ba tháng trời.

Sự lựa chọn này, tin rằng hai người đang ngồi trước mặt cô sẽ hiểu rõ ý của nó.

Đương nhiên, từ ánh mắt và biểu cảm của Nhan Lạc, cô biết, cách này rất hữu hiệu.

Ăn cơm xong, Tô Gia Hành đi lấy xe, Nhan Cửu và Nhan Lạc hiếm khi đứng cùng nhau ngắm cảnh đêm.

Nhan Cửu lại uống chút rượu nho mừng sinh nhật nên mặt đỏ hồng, nhưng tâm trạng lại thấy nhẹ nhõm và thoải mái.

Cô len lén kéo tay Nhan Lạc, như lúc còn nhỏ, dựa vào vai chị, ngửi hương nước hoa quen thuộc, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Từng giọt từng giọt, như chuỗi ngọc bị đứt dây, thấm vào áo khoác ngoài của Nhan Lạc, lặng lẽ.

Cô gắng sức để kiềm chế bản thân không khóc thành tiếng, nhưng sắc đêm quá đẹp quá yên tĩnh, cô thực sự không kiểm soát được nên cuối cùng vẫn sụt sịt nho nhỏ.

Cô rất muốn nói xin lỗi, nói rằng bản thân thật sự không thể khống chế được trái tim này, nói rằng cô đã cố gắng hết sức mong có thể nhận được sự tin tưởng của chị, mong rằng sẽ không đánh mất chị, tình thân máu mủ duy nhất của cô trên đời này.

Nhưng cô biết những lời này nói ra thì quá nhẹ.

Thế nên cô sẽ làm hết khả năng để cắt đứt tình cảm mà mãi mãi sẽ không tranh đoạt, cũng không tranh đoạt lại với chị mình.

Nhan Lạc không nói câu nào, một bên mặt cô hơi ngước lên được sắc đêm nhuộm một lớp màu trông càng xinh đẹp, cuối cùng, cô khẽ thở dài, đưa tay xoa gương mặt đang dựa lên vai mình của Nhan Cửu, sau đó khẽ nói:

“Cửu Cửu, ở bệnh viện sẽ rất khó khăn, sau này… cũng sẽ rất khó khăn, em phải cố lên.”

“Dạ.”

Nhan Cửu sụt sịt, khàn khàn trả lời, giống như lúc cô còn nhỏ trong ký ức vậy.

Một buổi trưa ba ngày sau đó, có tin tức còn chưa công bố mà đã lan truyền khắp bệnh viện số 4 trực thuộc đại học B, gần như trở thành trọng tâm bàn luận trên khắp các bàn ăn trong căng-tin.

Không phải là sắp tới có công ty truyền hình vô cùng nổi tiếng sắp đến bệnh viện lấy tư liệu, cử người đến để học tập quan sát, đó không phải là trọng điểm mà mọi người đang quan tâm.

Mà là…

“Cậu có biết không? Hôm nay tôi nhìn thấy Triệu Tế Thành mang đồ đạc theo, dọn ra khỏi văn phòng khoa Ngoại đó!”

“Biết rồi biết rồi! Trực tiếp từ khoa Ngoại điều sang cấp cứu!”

“Hả?! Lẽ nào là bị bệnh nhân kiện?”

“Sao được, cậu nghĩ xem, chuyện năm đó của anh ấy cũng đã vượt qua, không bị công khai cũng không bị điều đi, lần này sao có thể vì bị kiện mà chuyển đi được. Hình như nghe đồn là…”

Người đang định kể chuyện này bỗng tinh mắt nhìn thấy Triệu Tế Thành đang trong cơn bão và học sinh của anh là Đoàn Thanh người trước người sau tiến vào căng-tin, giọng nói lập tức hạ xuống thấp, ra hiệu “lại đây” rồi thì thào:

“Từ chối một lời tỏ tình.”

“Hả?! Không thể chứ?”

“Đúng đúng, sao thế được, ban đầu khi anh ấy tới bệnh viện đã từ chối không biết bao lời tỏ tình công khai có, ngầm bật đèn xanh cũng có! Lần này sao lại đặc biệt vậy?”

Người kể chuyện tỏ vẻ “cậu ngốc hả?”, gõ lên đầu người ngồi cạnh, nói tiếp:

“Làm sao mà giống được! Là tiểu mỹ nữ ở khoa Ngoại thần kinh đấy!”

“Ồ ồ… con gái cưng của Viện trưởng Tiển mới nhậm chức à! Tiển Diên!”

Cảnh tượng thoáng chốc chuyển sang chỗ Đoàn Thanh, tức tối nhét một miếng đùi gà to tướng vào miệng, hậm hực nói:

“Cứ nói nói nói! Có gì mà nói! Tức thật, suốt ngày bận như vậy mà còn rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác!”

Triệu Tế Thành so ra thì bình thản hơn nhiều, cứ như Đoàn Thanh mới là người vô duyên vô cớ bị chuyển đi vậy.

Anh gắp một miếng rau xào mỡ màng lên, đặt vào đĩa, tỏ ra thản nhiên:

“Lo mà ăn đi.”

Đoàn Thanh nghe xong càng nổi điên, cậu ta thực sự thấy không đáng thay sư phụ mình! Triệu Tế Thành trong mắt cậu ta ngoài chuyện tính khí hơi lạnh nhạt ra, thì gần như không còn gì mà bới móc, vốn nghe nói chuyện của mấy năm trước đã có người trong bệnh viện giở trò công khai có lén lút có, bây giờ lại còn vì một lời từ chối mà bị người khác xử lý, quan trọng là, anh còn không tỏ ra tức giận chút nào!

“Sư phụ à! Sao anh… anh không giận gì hết vậy? Em còn thấy oan uổng thay anh đấy! Chẳng qua là anh chỉ nói một câu ‘không được’ rồi đi thôi mà, thẳng thắn để con gái người ta từ bỏ thì em hiểu, rồi sao? Lại còn có chuyện kỳ quặc này nữa? Ông ta không ưa anh thì em biết, nhưng buổi trưa chẳng thông báo gì mà đã điều đi rồi? Em…”

Đoàn Thanh tỏ vẻ phẫn nộ chưa nói hết câu thì đã bị nhét một miếng đùi gà vào miệng:

“Ăn nhiều vào.”

Triệu Tế Thành nhét luôn đùi gà trong đĩa của anh vào miệng cậu đồ đệ hôm nay đặc biệt nói nhiều, kích động tới mức nước bọt bắn tung tóe, ồn ào đau cả đầu.

Đoàn Thanh ỉu xìu, im lặng bắt đầu gạt cơm trong bát, sau đó nghe người đối diện nói:

“Làm bác sĩ, chung quy là cũng vì bốn chữ ‘trị bệnh cứu người’, đi sang khoa cấp cứu cũng không có gì là không tốt, đương nhiên sẽ vất vả hơn lúc trước một chút. Nên nếu cậu muốn ở lại khoa Ngoại thì tôi có thể…”

“Không! Sư phụ đi đâu em đi đó! Anh nói đúng! Trị bệnh cứu người, dù sao đi đâu cũng thế, đương nhiên em sẽ xin theo anh rồi!”

Đây là lần đầu tiên Đoàn Thanh cắt ngang lời của Triệu Tế Thành, có trời mới biết cậu cảm động đến mức nào, sư phụ bình thường luôn lạnh lùng, nhưng lúc quan trọng bao giờ cũng suy nghĩ cho cậu.

Dù sao cậu cũng đang độc thân, cũng luôn thấy sư phụ đi về một mình, rời khoa Ngoại cũng tốt, dù sao có lúc trao đổi nói chuyện với bệnh nhân đang đau tới mức không nói được thì dễ dàng hơn nhiều so với qua lại với những người bình thường kia.

Triệu Tế Thành nghe xong cũng không nói thêm, cuối cùng Đoàn Thanh cũng bắt đầu thưởng thức chiếc đùi gà bỗng dưng xuất hiện này, không còn băn khoăn nữa, hai sư phụ đồ đệ lại quay về với mô thức thường ngày:

Thường xuyên im lặng, thi thoảng sẽ bị mắng, nhưng vẫn rất quan tâm