Cửu Biệt Trùng Phùng

Rate this post

Giọng anh nhẹ nhàng, chậm rãi, lộ ra sự quan tâm không thể xóa nhòa được.

Tống Vân Nhĩ nghe xong, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như cô chiếm được thứ gì đó vốn thuộc về Quý Chỉ Nghiên vậy.

Quả thật, chính là cô chiếm đoạt.

Tiểu Thạch Đậu là con gái của Quý Chỉ Nghiên, Lệ Đình Xuyên là … Quý Chỉ Nghiên…

Cô không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa Lệ Đình Xuyên và Quý Chỉ Nghiên như thế nào, nhưng có thể khiến anh trở nên dịu dàng và quan tâm như vậy, khẳng định mối quan hệ không bình thường.

Và anh cũng nói rằng Tiểu Thạch Đậu là con gái của mình.

Tống Vân Nhĩ không biết rốt cuộc những gì anh ấy nói là thật hay Tiểu Thạch Đậu nói mới là sự thật.

Rốt cuộc Tiều Thạch Đậu có phải là con gái của anh ấy và Quý Chỉ Nghiên không?

Nếu không phải, tại sao anh lại yêu thương, chiều chuộng Tiểu Thạch Đậu đến vậy?

Tống Vân Nhĩ muốn rời đi, không muốn ở đây nghe anh nói chuyện với Quý Chỉ Nghiên.

Điều hiện lên trong đầu cô hiên giờ là ánh mắt tràn đầy yêu thương của Quý Chỉ Nghiên khi nhìn anh.

Còn có hình ảnh hình ảnh gia đình ba người họ chung sống hòa thuận.

Cô giống như một kẻ ngoại xâm, cưỡng chiếm những thứ không thuộc về mình.

Nhưng mà, bàn tay đang ôm eo cô, cũng không có ý muốn buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Tổng Vân Nhĩ mới nhận ra, mình đang ngồi trên đùi anh, còn tay anh đang hành động một cách tùy ý.

Tống Vân Nhĩ cắn chặt môi dưới, không để mình phát ra một chút âm thanh nào, không thể để Quý Chỉ Nghiên ở đầu dây bên kia nghe thấy.

Cô ấy giống như một tên trộm, lén la lén lút.

“Đình Xuyên, Thạch Đậu mất tích, phải làm sao! Thạch Đậu mất tích rồi, em … em không biết phải làm gì!” Giọng nói vừa khẩn trương, vừa hoảng sợ của Quý Chỉ Nghiên truyền ra từ điện thoại.

“Thạch Đậu đang ở cùng với tôi.” Lệ Đình Xuyên nói không nhanh không chậm.

Đầu dây bên kia, Quý Chỉ Nghiên sững người, giọng điệu khó tin hỏi: “Đình Xuyên, anh … không có nói dối em chứ? Thạch Đậu thực sự ở chỗ anh sao? Anh không phải là đang an ủi em đúng không?”

“Không phải!” Lệ Đình Xuyên chính trực nói: “Thạch Đậu ở cùng tôi, xin lỗi, tôi quên không nói với cô một tiếng.

Tôi đưa cô bé ra ngoài chơi hai ngày.”

“Anh đang ở đâu? Em sẽ đến tìm anh!” Quý Chỉ Nghiên vội vàng hỏi.

“Không, ngày mai tôi sẽ đưa cô bé về. Đừng lo lắng, Thạch Đậu không sao đâu.” Giọng Lệ Đình Xuyên nghiêm túc.

“Vậy thì … được rồi.” Quý Chỉ Nghiên thở phào nhẹ nhõm, “Đình Xuyên, Thạch Đậu làm phiền anh rồi. Anh cũng đừng chiều nó quá, nó gần như không còn biết phép tắc gì nữa rồi.”

“Ữm, tôi biết rồi. Cứ vậy đi.” Lệ Đình Xuyên cúp máy.

Khuôn mặt của Tống Vân Nhĩ đã nghẹn đến đỏ bừng, người đàn ông này….

Trong lúc đang nói chuyện điện thoại với Quý Chỉ Nghiên, bàn tay đó không có một khoảnh khắc nhàn rối, thật sự…

Bởi vì cách điện thoại quá gần, mà Quý Chỉ Nghiên lại vì quá căng thẳng lo lắng, giọng nói tự nhiên có chút lớn.

Vì vậy, Tống Vân Nhĩ nghe được lời nói của cô ta gần như là nguyên văn.

“Lệ Đình … a …”

Nụ hôn của Lệ Đình Xuyên lại đến một lần nữa, cũng không có ý định để cho cô đi.

Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy mình gần như mềm nhũn thành một vũng nước, cảm giác tê dại kia, kích thích từng tế bào của cô.

Cô muốn từ chối, nhưng cơ thể của cô lại thành thật hơn trái tim.

Cảm giác của 5 năm trước, vào giờ khắc này như đã thấm tận trong xương tủy của cô.

Lệ Đình cũng giống vậy, ôm người phụ nữ mềm nhũn như nước, cả người đều kêu gào, muốn cô.

Tống Vân Nhĩ gần như không thở ra hơi, toàn bộ cơ thể gần như sắp bị hòa tan vào trong cơ thể anh.

Cuối cùng, người đàn ông cũng nới lỏng đôi môi cô ra.

Cô giống như một con cá mất nước trở lại nước, thở ra từng ngụm từng ngụm.

Vẻ mặt cô ửng đỏ, bộ dáng thẹn thùng chưa tiêu tan càng mê người khiến anh càng không thể không muốn lập tức ăn thịt cô.

“Rời bỏ hắn ta, trở về bên cạnh tôi!” Người đàn ông khàn giọng, dùng ngữ khí mệnh lệnh nói.

Nghe được câu này, Tống Vân Nhĩ gần như tỉnh táo ngay lập tức.

Đôi mắt vừa rồi còn mờ mịt gợn sóng, trong nháy mắt liền trở nên trong suốt sáng ngời, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Biểu tình như vậy, trong mắt người đàn ông, lại trở thành một loại bộ dáng cô do dự, muốn cự tuyệt.

Lông mày nhíu lại, đôi mắt đen tràn ngập tình dục trong nháy mắt trầm lãnh vài phần, “Cô dám nói một chữ

“Không” chữ thử xem!”

Tống Vân Nhĩ cắn môi dưới, không nói gì.

(Quý gia)

Quý Chỉ Nghiên cầm điện thoại di động, vẻ mặt mờ mịt, hai mắt ngơ ngác nhìn một hướng nào đó, nhưng lại trống rỗng và mất tiêu điểm.

Tại sao Lệ Đình Xuyền lại đột nhiên đưa Thạch Đậu đi chơi 2 ngày?

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời có gì không đúng.

“Chỉ Nghiên, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Giọng nói quan tâm của mẹ Quý vang lên bên tai cô.

Quý Chỉ Nghiên đảo mắt nhìn cô, có chút ngây ngốc nói, “Mẹ, Tống Vân Nhĩ ra ngoài rồi.”

“Cái gì!” Giọng nói của Lôi Lệ Như có chút sắc bén, dường như có chút không tin: “Không phải … bị kết án 5 năm rưỡi sao?”

“Được ra sớm.” Quý Chỉ Nghiên hít sâu một hơi, lông mày thanh tú nhíu lại: “Đã ra ngoài được một thời gian rồi, con … con đã từng gặp cô ấy.”

Lôi Lệ Như tức giận cắn răng: “Người phụ nữ này … vậy bây giờ làm sao? Con có kế hoạch gì rồi?”

Quý Chỉ Nghiên lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Con không biết … không biết Đình Xuyên có hay không …”

“Không đâu!” Lôi Lệ Như vội vàng ngắt lời cô, dùng giọng nói khẳng định có chút bất thường nói: “Đình Xuyên nhất định sẽ không để ý đến cô ta nữa, những gì cô ta làm năm đó thật sự đã làm tổn thương trái tim Đình Xuyên.

Còn nữa, 5 năm nay, con vẫn luôn ở bên cạnh Đình Xuyên. Những gì con làm cho anh ta đã quá đủ.”

“Mẹ, Đình Xuyên cũng đã gặp cô ấy.”

“…..” Lôi Lệ Như hít sâu một hơi.

“Từ hôm qua đến giờ Thạch Đậu ở cùng Đình Xuyên, anh ấy nói đưa Thạch Đậu đi chơi hai ngày, ngày mai sẽ đưa về.”

“Vậy … Người phụ nữ Tống Vân Nhĩ này, có phải cũng ở cùng họ không?” Lôi Lệ Như không chắc chắn.

Quý Chỉ Nghiên lại một lần nữa lắc đầu: “Con không biết.”

“Tổng Vân Nhĩ, người phụ nữ này!” Lôi Lệ Như tức giận nghiễn răng nghiễn lợi.

***Đềm…

Tống Vân Nhĩ muốn đến phòng của Tiểu Thạch Đậu, cùng Thạch Đậu ngủ tiếp một đêm.

“Đêm nay, ngoại trừ giường của tôi, đừng nghĩ đi tới chỗ nào khác!”