Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Rate this post

Mạnh Trì cao hơn Thẩm Khinh Nhược một chút, cô cúi đầu vô tình va vào ánh mắt động lòng người của ai kia.

Trong toa tàu đám đông người chen chúc, các cô gần như dính lấy nhau, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của đối phương.

Bây giờ đang là mùa hè, trong toa tàu lại đông người, mùi mồ hôi hòa lẫn mùi cơ thể, nhưng Mạnh Trì không ngửi thấy, chỉ có mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người Thẩm Khinh Nhược quanh quẩn chóp mũi của cô.

Tàu nhanh chóng đến trạm, có người xuống cũng có người lên, trong lúc vội vàng luống cuống liền đẩy Mạnh Trì vài lần, sau đó Mạnh Trì càng gần Thẩm Khinh Nhược hơn, gần như dán lấy nhau rồi.

Phía sau lưng Thẩm Khinh Nhược là vách toa tàu lạnh lẽo, không gian lại nhỏ hẹp, ở trong vòng tay của Mạnh Trì đúng chừng đúng mực rất có cảm giác an toàn. Thẩm Khinh Nhược khẽ nói:

“Tôi đã kể với em chuyện tôi ở trên tàu điện ngầm gặp phải móng héo chưa?”

Mạnh Trì mím chặt môi, không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Thẩm Khinh Nhược.

“Tôi bẻ tay hắn.”

Mạnh Trì thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt.”

“Tốt cái gì? Tôi phải bồi thường ba nghìn đồng (hơn 10tr VND), mà tên đó yêu cầu bồi thường mười vạn, cảnh sát bảo hắn được rồi, còn nói lung tung nữa liền cho hắn ngồi mấy ngày.”

Mạnh Trì suy nghĩ một chút, nói:

“Thật ra trước đây em cũng từng gặp qua chuyện này, bất quá trong toa tàu rất trống, em cảm thấy không ổn liền đi ra, tên đó cũng không theo kịp.”

“Có cảm giác em không giống người thường xuyên đi tàu ngầm.”

“Đúng là em không đi thường xuyên.” Mạnh Trì nói tiếp: “Sau này em nói với mẹ chuyện này, bà nội em biết chuyện liền phái người đi điều tra, người kia thường xuyên theo đuôi sinh viên nên báo cảnh sát, trong một lần hắn phạm tội cảnh sát liền bắt hắn.”

“Người nhà em rất quan tâm đến em.” Thẩm Khinh Nhược nói.

Suýt chút nữa Mạnh Trì đã buột miệng nói ‘Là trước kia’ nhưng suy nghĩ một chút khẽ ‘Ừm’ một tiếng, không phải cô không muốn nói ra chuyện trong nhà, mà là không chắc chắn Thẩm Khinh Nhược muốn nghe hay không.

Không gian nhúc nhích của Thẩm Khinh Nhược không lớn, một lát sau cô nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Mạnh Trì, cũng bất chợt bật cười, nói:

“Nhịp tim của em đập nhanh ghê.”

Quả thật Mạnh Trì bởi vì Thẩm Khinh Nhược sát tới gần mà tim dậ nhanh hơn, nhưng cô cho rằng ở khoảng cách của hai người có lẽ sẽ không nghe thấy, cô cảm thấy người này đang cố ý gạt mình nên không lên tiếng. Thẩm Khinh Nhược không nói gì nữa, chỉ yên lặng gác đầu lên vai Mạnh Trì.

Mạnh Trì dường như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ tóc Thẩm Khinh Nhược, chỉ cần hơi nghiêng đầu môi đã có thể chạm vào tóc Thẩm Khinh Nhược, chỉ đành cương cứng cổ, không dám nhúc nhích, nhiều lần suýt chút nữa không kiềm được, bình thường giữ bình tĩnh rất dễ dàng nhưng trong khoảnh khắc này lại trở nên gian nan, đôi mắt vài lần nhắm lại rồi mở ra, tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế được luồng xung động này.

Bên ngoài tối om chỉ có ngọn đèn ở hai bên, cô nhìn thấy chính mình bên trong cửa kính tàu ngầm, trong đôi mắt long lanh nước, đuôi mắt hơi đỏ lên, như vậy rất xa lạ.

Có một loại cảm xúc mãnh liệt nảy sinh trong lòng, dường như chỉ cần mở miệng là có thể từ trong miệng tuôn ra.

Giống như cô nhìn thấy một đốm lửa trong bóng tối, đốt cháy tờ giấy mỏng, sau đó nhanh chóng nuốt trọn.

Đoàn tàu lao nhanh về phía trước, xuyên thấu đường hầm đen sì, trong toa tàu có chút yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh chuyển động bên ngoài.

Rõ ràng lúc này rất chật chội, trải nghiệm không tốt lắm nhưng Mạnh Trì lại muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này không cần tiến về phía trước.

Các cô đến trạm phải xuống, đoàn người chen chúc đẩy về phía trước, không giống ban ngày vội vàng có trật tự, sau khi tan tầm là khoảng thời gian thuộc về chính mình cho nên họ muốn nhanh bước chân để sớm về nhà hơn một chút, hoặc chậm bước chân để giảm bớt mệt mỏi cả ngày, có nhanh có chậm bước ra cửa tàu ngầm, sau đó tản ra dưới ánh đèn đường, thành phố trở lại như cũ.

Ra khỏi trạm xe lửa, không khí trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Thẩm Khinh Nhược hít sâu hơi:

“Là mùi hương của đêm hè.”

“Đó là mùi gì?”

“Tôi cũng không biết nói thế nào.” Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: “Dù sao tôi rất thích mùi đó.”

Mạnh Trì giơ tay lên xoa xoa chóp mũi, cũng tỉ mỉ ngửi lại vài lần lại không ngửi thấy được mùi gì.

Cô nhớ đến chiếc tủ lạnh rỗng tuếch trong nhà Thẩm Khinh Nhược, cả đồ ăn vặt đã quá hạn sử dụng trong tủ tivi, cô bèn nói:

“Gần nhà chị có siêu thị không?”

Thẩm Khinh Nhược đang bước chân hướng về nhà, nghe Mạnh Trì hỏi liền vỗ trán:

“Suýt chút nữa tôi quên mất, phải mua áo ngủ mới cho em, đi thôi, đi về phía nam ba trăm mét có một cái siêu thị.”

Siêu thị khá lớn, bên trong có khá nhiều người đi dạo.

Sau khi đi vào, Mạnh Trì đi thẳng đến khu thực phẩm, trong xe đã càn quét không ít đồ ăn vặt. Ban đầu là cô đẩy xe, lúc sau lại trở thành Thẩm Khinh Nhược, cô cúi đầu chọn hai hộp trứng gà, sau đó phát hiện không thấy bóng dáng Thẩm Khinh Nhược ở bên cạnh mình, tìm sơ liền thấy Thẩm Khinh Nhược hơi khom người, cánh tay mảnh khảnh đặt trên tay vịn xe đẩy, có vẻ không cảm giác được bên cạnh thiếu một người, vừa đẩy xe vừa chậm rãi đi về trước, vừa cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng còn ‘tách tách tách’ gõ chữ.

Đèn trong siêu thị mở rất sáng nhưng không chói mắt, chiếu lên người Thẩm Khinh Nhược càng tôn lên làn da trắng nõn đến trắng bệch.

Rõ ràng người này vẫn như bình thường, sắc mặt vẫn thờ ơ nhưng lại có cảm giác có điểm gì đó là lạ.

Lúc mới tiếp xúc, Mạnh Trì cảm thấy người này chính là yêu tinh, không ai thích hợp với hình ảnh đóa phù hoa trong đêm tối.

Không thể tưởng tượng được người này còn có khía cạnh cuộc sống rất khác.

Mạnh Trì thầm nghĩ, hóa ra yêu tinh cũng phải đi dạo siêu thị.

Cô bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Khinh Nhược, nhắc nhở cô ấy phía trước là cái kệ để hàng, sau đó lấy hai hộp trứng gà từ trong tay cô ấy đặt vào trong xe, nói:

“Để em đẩy.”

Thẩm Khinh Nhược vùi đầu vào công việc, chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi lui sang một bên.

Chờ sau khi Thẩm Khinh Nhược xử lý xong thì phát hiện mình đã bỏ rơi Mạnh Trì, không biết có phải Mạnh Trì đang chờ cô không, thân cao đứng trước kệ hàng chọn thực phẩm, hơi nghiêng người để lộ đường viền gò má xinh đẹp. Lúc Mạnh Trì không cười, nhìn qua rất lạnh lùng, tạo cho người ta có cảm giác không dễ tiếp cận. Hình ảnh trước mắt hơi biến ảo: ánh mắt của Mạnh Trì hóa thành hồ nước xuân, nhẹ nhàng cọ lên mặt cô, nỉ non nói, chị*, chị thích không…

Mặt Thẩm Khinh Nhược nóng lên, cô liền giơ tay chạm vào mặt, cố gắng làm giảm độ nóng.

Cô khẽ hít sâu một hơi, cất bước đi về phía trước.

Mạnh Trì nghe thấy bên cạnh có tiếng động liền khựng lại giây lát, sau đó tiếp tục chọn đồ ăn vặt, ra vẻ không quan tâm:

“Chị xong việc rồi?”

Cô thật sự đang chờ Thẩm Khinh Nhược.

Thẩm Khinh Nhược thấy Mạnh Trì chọn vị đồ ăn vặt không phải vị nguyên bản mà chọn vị cay liền nói:

“Chọn không cay, em không ăn được cay.”

Mạnh Trì nhẹ nhàng Ừ một tiếng rồi vẫn chọn túi vị cay.

Cô thấy đồ ăn vặt của Thẩm Khinh Nhược đa phần đều là vị cay. Hơn nữa, cô vốn chẳng mua cho mình.

Hai người lại đi dạo một lát, lúc tính tiền Mạnh Trì đã tranh trả tiền, có vẻ người này đã dự mưu sẵn rồi, tốc độ mở Alipay cực nhanh, Thẩm Khinh Nhược chỉ vừa chọn mở thì Mạnh Trì đã quét mã rồi, có thể nói là mưu đồ từ lâu, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nhưng đuôi lông mày đã toát ra vẻ đắc ý.

Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: đứa nhỏ xấu xa.

Vừa rồi lúc đi dạo, cô cảm thấy mua không ít đồ, kết quả sắp xếp lại còn nhiều hơn so với tưởng tượng của cô, sơ sơ bốn túi lớn.

Cô nói:

“Người ta không biết còn tưởng chúng ta muốn đi tị nạn.”

Mạnh Trì chỉ im lặng giành lấy túi trong tay Thẩm Khinh Nhược, bước thật nhanh về phía trước. Người ta vẫn nói người trẻ khỏe mạnh, cô tay không vẫn suýt chút nữa không đuổi kịp, khó khăn lắm mới đuổi kịp, cô thở hồng hộc nói:

“Đừng chạy, tôi không giành với em, em đi nhanh như vậy bảo vệ ở cửa tưởng em mua hàng không trả tiền đó, cái mặt ngơ ngơ đó của em.”

Mạnh Trì nhìn về phía cửa siêu thị, nhìn thấy bảo vệ đang nhàn rỗi dựa lên tay vịn cầu thang, đâu có vẻ sẽ đuổi theo. Quả nhiên cô quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ý cưới xấu xa trong đôi mắt Thẩm Khinh Nhược, cô cũng hết cách:

“Sao chị mở miệng là trêu đùa vậy?”

“Để tôi cầm phụ.” Thẩm Khinh Nhược thu hồi vẻ trêu đùa trên mặt, nói: “Em cầm nhiều đồ như vậy, tay có bị siết đau không?”

Thẩm Khinh Nhược nói hết lời mới cầm được hai túi từ tay Mạnh Trì, tuy đó chỉ là hai chiếc túi nhẹ mà Mạnh Trì đưa cho cô.

Cô cũng hết cách:

“Ở trong lòng em, rốt cuộc tôi già cỡ nào? Chút đồ ăn vặt có thể khiến tôi mệt mỏi lắm sao?”

Cô nói tiếp:

“Ngược lại, em phải giữ gìn tay mình thật tốt.”

Mạnh Trì không hề suy nghĩ liền hỏi:

“Tại sao?”

“Chị nói gì vậy?”

Mạnh Trì:

“…”

Mạnh Trì chợt hiểu, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói:

“Lẽ nào chị thì không?”

Nói xong cô liền hối hận, cô đang nói gì vậy? Tại sao phải cậy mạnh?

Thẩm Khinh Nhược cười cười, không nói.

Lúc đầu trong lòng Mạnh Trì không có suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn thấy phản ứng của Thẩm Khinh Nhược, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác dị thường.

Khi gần về đến nhà, Thẩm Khinh Nhược vẫn dạy bảo một câu:

“Sau này em không được giành trả tiền, muốn tôi không trả hết nợ sao?”

Mạnh Trì lẩm bẩm:

“Để chị nợ.”

Cô luôn muốn mời Thẩm Khinh Nhược ăn, muốn mua đồ ăn vặt cho Thẩm Khinh Nhược, thì đã sao?

Sau khi vào phòng, Mạnh Trì mở túi, phân loại đồ ăn vặt, rau củ dưa và trái cây, lấp đầy các ngăn trong tủ lạnh, đồng thời lấy đồ ăn vặt sắp hết hạn trong ngăn tủ ra chuẩn bị ngày mai mang đi vứt. Trong lúc cô bận rộn thì Thẩm Khinh Nhược ngồi trên sofa, có vẻ đi dạo cả ngày khiến cho Thẩm Khinh Nhược mệt muốn chết, một lúc mới nói: “Em đừng dọn, lại đây nghỉ ngơi đi, lát nữa chúng ta cùng làm…” sau đó nói tiếp: “Nè, bạn nhỏ, em muốn nuôi tôi thành người vô dụng à?”

Sau đó nữa thì không lên tiếng. Chờ Mạnh Trì làm xong nhìn sang thì chẳng biết Thẩm Khinh Nhược lấy sao biển nhỏ trong túi quà tặng ra từ khi nào, ôm vào lòng ngủ mất.

Cô đi tới, nhẹ nhàng kéo sao biển nhỏ, khẽ nói:

“Lên giường ngủ.”

“Vẫn chưa tắm…”

“Mai tắm?”

Thẩm Khinh Nhược lim dim, cô mở mắt, duỗi người, nói:

“Không được, chính tôi cũng chịu không nổi.”

Mạnh Trì tắm rửa xong đi ra, tưởng rằng Thẩm Khinh Nhược đã ngủ, không ngờ người này đang ngồi xếp bằng trên giường, laptop đặt trên đùi, tay gõ chữ lạch cạch.

Mạnh Trì:

“Sao chị còn chưa ngủ?”

Thẩm Khinh Nhược vẫn dán mắt vào màn hình, trả lời:

“Vừa tắm xong, rất có tinh thần.”

Mạnh Trì nằm bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, dùng điện thoại làm đề bài môn học, ánh mắt không tự chủ được chuyển sang gương mặt xinh đẹp của Thẩm Khinh Nhược.

Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng ve kêu khi ngắn khi dài ở phía bên ngoài.

Mới vừa rồi trong lòng Mạnh Trì có một cảm xúc kỳ lạ, chậm rãi dâng lên, dâng lên, cuối cùng đúc kết ra một sự thật.

Tính đến hiện tại, Thẩm Khinh Nhược chưa bao giờ chạm qua cô.