Thiên Tai Tận Thế Hành
Tác giả: Nam Thư
Edit: Tần Nhiếp Mặc
____________
Có lẽ do ở nhà quá lâu nên khi có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngày càng có nhiều người bắt đầu say mê nấu nướng. Chỉ cần nhìn vào việc mua sắm nguyên liệu làm bánh và bột mì trong khu dân cư gần đây là thấy. Khi mọi người có thời gian rảnh rỗi bắt đầu “nghịch” trong bếp, điều đó chứng tỏ rằng sự căng thẳng bao trùm như cái chết kia đã dần dần được nới lỏng.
Mặc dù sương mù vẫn chưa tan thì khi thấy ngày càng nhiều người bước ra khỏi nhà, nhiều người đã không còn sợ hãi với lớp sương mù có chứa virus kia nữa. Dù rằng hiện tại vẫn chưa có vaccine của virus này nhưng họ đã tìm ra cách bảo vệ an toàn cho bản thân, không còn phải chờ đợi cái chết một cách thụ động nữa.
Tuy số người chết vẫn đang tăng lên từ từ nhưng số ca nhiễm mới đây đã đang giảm đi, dữ liệu này đã gần như không thay đổi trong gần nửa tháng qua. Thông tin này đã mang đến cho người dân nhiều niềm tin hơn vào tương lai. Trong cuộc chiến chống lại virus trên toàn cầu này, từ lúc bắt đầu đất nước họ đã đưa ra quyết sách rất chính xác. Nhìn những quốc gia khác vẫn đang vật lộn với cái chết và sự tuyệt vọng, bọn họ cảm thấy mình thật sự rất may mắn, thậm chí còn thấy rằng ngày được ra ngoài, làm việc và học tập trở lại không còn xa nữa.
Cái chết dường như đang dần cách xa bọn họ, trật tự của cuộc sống cũng có vẻ đang trở về đúng với quỹ đạo của nó. Nếu không phải vì Mộ Nam đã trải qua những điều trong tương lai thì cậu cũng không thể tưởng tượng được sau khi sương mù tan đi, ánh nắng lại chiếu rọi nhân gian vẫn còn những thảm họa tuyệt vọng hơn đang chờ đợi họ.
Gần đây, có nhiều người đã mua bột mì và các loại thực phẩm khác, Mộ Nam cũng theo trào lưu đó mà mua sắm không ít. Vì vậy trong khoảng thời gian này lò nướng nhà cậu gần như không ngừng hoạt động, hương thơm ngọt ngào luôn lan tỏa khắp căn nhà, những chiếc bánh ngọt mềm mại được ra lò liên tục. Những đồ ăn vừa có đường vừa no bụng như thế tất nhiên là làm càng nhiều càng tốt rồi.
Ở nhà có một số việc nặng nhọc đều được Tần Hoài đảm nhận, như việc làm dưa muối vậy, chỉ cần Mộ Nam mở miệng là xong. Lần đầu tiên làm dưa muối là vào lúc sương mù vừa xuất hiện, cũng cách đây mấy tháng rồi, tính đến giờ thì Tần Hoài đã làm tận 3 lần. Nhưng không còn cách nào khác, bắp cải Mộ Nam mua về nhiều quá, dưa muối được làm để trong không gian đã lên tới vài chục hủ luôn rồi.
Lấy vài hủ dưa muối được làm lạnh trong tủ lạnh ra, Tần Hoài bắt đầu cắt nhỏ dưa cải ở từng hủ, làm vậy để sau này dễ sử dụng hơn, chứ sau này muốn ăn lại phải lấy ra cắt nhỏ thì phiền phức lắm. Khi nắp hủ dưa muối được mở ra, không khí ngọt ngào lập tức bị một mùi chua cay xộc vào, Mộ Nam đứng sau Tần Hoài hít hít ngửi ngửi một cái rồi đưa tay lấy một miếng dưa muối vừa được Tần Hoài cắt xong cho vào miệng, chua chua cay cay lại còn giòn giòn.
Sau khi ăn xong, Mộ Nam thốt lên: “Cảm giác như em có thể debut rồi á, công thức của em làm ra còn ngon hơn nhiều so với những món mua ngoài kia nữa.”
Tần Hoài cũng tiện tay lấy một miếng bỏ vào miệng, quả thật rất ngon, mặc dù gia vị bỏ vào hơi nhiều nhưng món này vốn dĩ để ăn với cơm hoặc chế biến món xào, làm nước dùng để ăn kèm thì khá vừa miệng: “Vậy từ giờ em trồng rau thì cứ trồng bắp cải đi, rồi chế biến thành dưa muối, chuyên bán dưa muối được thì quá tốt.”
Mộ Nam nghe vậy cười nói: “Đây cũng là một con đường có thể xem xét trong tương lai.”
Tần Hoài ở bên kia cắt, còn Mộ Nam thì giúp đỡ bỏ lại những miếng dưa cải đã cắt vào hộp. Lần sắp xếp lại này cậu chia ra từng phần nhỏ để vào các hộp nhỏ, cậu đã đặt rất làm rất nhiều loại hộp đựng thực phẩm, có lớn có nhỏ, nhỏ thì 500ml, lớn thì 1000ml, tất cả đều để sau này lấy ra cho tiện, mà mấy cái hộp nhỏ đó cũng không đắt chỉ khoảng trăm tệ là có thể đặt làm cả nghìn cái.
Xong hết mọi thứ, dọn dẹp sạch sẽ bếp núc, bấy giờ Tần Hoài bảo Mộ Nam để một hộp dưa muối ở ngoài: “Hôm nay làm dưa muối với thịt bò được không? Rồi làm thêm một đĩa nấm xào với dầu hào, rau xanh thì làm salad, em còn muốn ăn gì nữa không?”
Mộ Nam vừa lục lọi trong tủ lạnh lấy ra mấy món mà Tần Hoài nói vừa đáp: “Đủ á anh, ba món rồi, mà anh ơi, ở đây còn một túi sườn cừu lớn chưa làm nữa, mới tháng trước có mua theo nhóm í, không thể để lâu hơn được nữa, định khi nào làm nó đây ạ?”
Tần Hoài nhìn thấy cả một miếng sườn cứu Mộ Nam lấy từ ngăn đông ra, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em ăn cơm nắm không?”
Mộ Nam biết món cơm nắm, bên trong có thịt cừu với củ cải, hình như ở một số nơi còn cho nho khô vào nữa, nhưng cậu chưa từng ăn chỉ mới thấy thôi nên hỏi: “Ngon không anh?”
Tần Hoài: “Để anh làm cho em ăn thử, nếu ngon thì làm nhiều chút, có cơm có thịt, sau này không có thời gian nấu ăn thì lấy ra ăn cũng tiện.”
Mộ Nam gật đầu: “Vậy em để cái này ra ngoài để rã đông, để em xem còn gì nữa không rồi dọn dẹp luôn, rồi mua thêm vài thứ tươi tươi bỏ vào.”
Tuy cậu có không gian nhưng Mộ Nam không phải là người sẽ cho tất cả mọi thứ vào trong đó. Dù không gian này từ kiếp trước đã hoạt động bình thường cho tới khi cậu chết, nhưng đâu ai biết trước được chữ ngờ, nên tốt nhất vẫn cứ dữ trữ một số đồ bên ngoài. Chẳng hạn như những món mua từ hội nhóm của khu, những thứ có thể cho vào tủ lạnh thì vào tủ lạnh, còn không thể để tủ lạnh thì trước hết cứ để vào không gian. Bởi vậy tủ lạnh nhà họ mới đầy ắp mãi.
Khi Mộ Nam đang dọn dẹp tủ lạnh, Tần Hoài nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ nhà bếp, nói: “Nam Nam, em xem bầu trời bên ngoài kìa, hình như sáng hơn một chút rồi phải không?”
Mộ Nam quay đầu nhìn một cái, mấy tháng nay bầu trời vẫn luôn u ám, gần đây đúng là có vẻ sáng sủa hơn một chút. Có người nói vì loại virus dạng sợi này không chịu được nhiệt độ cao nên khi thời tiết bắt đầu nóng lên, độc tố bên ngoài cũng giảm dần, do đó sương mù cũng từ từ tan biến. Giờ nhiều người mới dám mặc đồ bảo hộ ra ngoài, cũng vì ánh sáng bên ngoài ngày càng sáng hơn khiến nhiều người cảm thấy như thảm họa đã qua rồi. Mặt Trời đã không thấy suốt mấy tháng, hình như cũng sắp ló dạng rồi.
Nhưng Mộ Nam biết, làn sương mù này thực sự sắp qua đi. Ở kiếp trước, vào giữa tháng Tư, bắt đầu có mưa lớn kéo dài gần nửa tháng. Đến đầu tháng Năm, trời lại xuất hiện sương mù, virus lan rộng khắp toàn cầu, sự hỗn loạn ở nước ngoài, sự phong tỏa ở trong nước kéo dài gần 3 tháng. Đến đầu tháng Tám, tình hình trong nước đã được kiểm soát đến một mức độ nhất định, dần dần có người mặc đồ bảo hộ ra khỏi nhà, cuộc sống của mọi người đang dần trở lại quỹ đạo. Đến cuối tháng Tám, đầu tháng Chín, bỗng một ngày sương mù tan biến, không có sự báo trước nào giống như lúc nó đến. Đến ngày hôm sau, Mặt Trời rực lửa lại treo cao trên bầu trời.
Lúc đó mọi người vẫn có chút sợ hãi khi ra ngoài, chỉ những ai mặc đồ bảo hộ mới dám bước chân ra đường. Nhưng các chuyên gia đã liên tục lấy mẫu và nghiên cứu, thấy được không còn chút dấu vết nào của virus trong không khí. Tuy nhiên, sau khi trải qua một đợt khử trùng lớn trên toàn quốc, người ra ngoài mới thực sự bắt đầu đông lên. Nhưng vì an toàn, nhiều người vẫn đeo khẩu trang, vào ra đều khử trùng dù cho không khí lúc ấy không còn virus, trong lòng mọi người vẫn còn chút cảnh giác.
Khi mọi người đều nghĩ rằng thảm họa đã hoàn toàn kết thúc và mọi thứ có thể trở lại như trước, thì thời tiết nóng bức lại trở thành chủ đề tiếp theo. Lúc đó là tầm tháng Chín tháng Mười, theo lẽ thường thì đang ở giai đoạn cuối thu, nên nóng cũng là mình thường. Tuy nhiên, cho đến tháng Mười, cái nóng không hề giảm đi chút nào mà thậm chí còn tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc khiến người ta không thể chịu nổi, ngay cả khẩu trang cũng không đeo nổi.
Ô tô tự bốc cháy, mặt đất nứt nẻ, ngày càng nhiều người đi bộ bị say nắng mà chết, mọi người lại bắt đầu hoảng loạn.
Mộ Nam nhìn thời gian, bây giờ đã giữa tháng Tám, có nghĩa là chỉ cần kiên nhẫn thêm nửa tháng nữa thì cái bức màn sương mù này sẽ tan đi.
Mộ Nam nói: “Chắc sắp hết rồi, em nhớ thời điểm nắng gắt vào cuối thu đã có rất nhiều người đã quay lại cuộc sống bình thường rồi.”
Vừa mới nói xong ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa, Tần Hoài vội vàng để dao xuống, nhưng Mộ Nam còn nhanh hơn: “Chắc là đồ đặt đến rồi, em đi lấy cho, anh phải rửa tay mới lấy được, phiền phức lắm.”
Mộ Nam nói xong liền đi ra phía cửa, Tần Hoài gọi với theo: “Đeo khẩu trang vào, nhớ khử trùng nữa đấy.”
Mộ Nam đáp dạ một tiếng rồi mang khẩu trang vào đi mở cửa, quả nhiên là người giao hàng, nhưng nhìn người giao hàng cậu cứ thấy có chút quen mắt, nhìn kỹ một chút, thử hỏi: “Anh ở nhà bên cạnh đúng không?”
Giản Sơ mặc đồ bảo hộ cười nói: “Đúng rồi, đây là đồ của nhà bạn, phiền bạn ký nhận.”
Mộ Nam có chút bất ngờ: “Anh đi làm tình nguyện viên hở?” Cậu nhớ có hai người ở bên cạnh, người cao hình như tên là Dụ Tử Bách, sức khỏe khá tốt, người thấp hơn có vẻ sức khỏe không được tốt bằng, bản thân đã không khỏe mà còn đi làm tình nguyện viên?
Giản Sơ nói: “Không có, tôi đang làm thêm ở siêu thị chỗ ngã tư, giờ siêu thị đã mở cửa nhưng có hạn chế việc ra vào, sợ đông người sẽ mang theo quá nhiều virus nên hiện tại chỉ có thể mua sắm trực tuyến. Tôi sống ở đây, vừa đúng làm người chạy việc ở khu này luôn, chứ không thì cứ ở nhà mãi thế này đến đất cũng không đủ mà ăn.”
Mộ Nam ồ một tiếng rồi đem đồ nhận được để sau cánh cửa, cậu thấy siêu thị mở cửa trực tuyến nên mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống. Cũng may cho Giản Sơ có sức lực lớn, nhiều đồ như vậy mà chỉ một mình xách lên tận đây. Mộ Nam vội vàng lấy một chai Coca-Cola từ trong túi ra đưa cho anh: “Nhiều đồ như vậy mà anh mang lên tận đây, cực khổ rồi.”
Giản Sơ xua tay: “Không cần đâu, tôi cũng có hoa hồng khi giao hàng rồi, muốn kiếm tiền thì chút khổ cực này cũng đáng mà.”
Mộ Nam dúi chai nước vào tay anh ta: “Đều là hàng xóm với nhau cả, đừng khách sáo nhé.”
Giản Sơ cũng không tiện đẩy qua đẩy lại với cậu, anh ta nghe thấy trong nhà có người gọi, đoán chắc là thấy anh đứng ở cửa lâu quá. Vừa lúc thang máy đến nên anh ta cảm ơn rồi đi luôn, dù sao còn nhiều đơn hàng cần phải giao nữa mà. Đúng là bận rộn đến nỗi thời gian về nhà hớp miếng nước cũng không có.
Sau khi Giản Sơ rời đi, Mộ Nam đóng cửa chính lại, đầu tiên xịt khử trùng lên tất cả các túi đồ rồi mới ngồi xổm xuống dùng khăn ướt khử trùng lau từng món đồ ăn vặt và nước uống mua về trước khi để vào nhà. Mặc dù có vẻ như những virus độc hại này không thể bám vào những thứ này, nhưng cẩn thận thì không bao giờ là thừa.
Sắp xếp đồ đạc xong, rửa tay một chút Mộ Nam mới lò dò quay lại bếp: “Người giao hàng nãy là hàng xóm bên cạnh á anh, hình như anh ta đang làm thêm ở siêu thị. Dù sao đóng cửa lâu như vậy mà giá cả lại còn cao, không có gì lạ khi họ nóng lòng ra ngoài tìm việc, mọi người ai cũng khó khăn cả mà.”
Tần Hoài chỉ cười cười không nói gì, trong trận đại dịch này ai cũng đều khó khăn. Nếu không phải lúc đầu anh đã bán bớt cổ phần công ty thì chỉ trong mấy tháng này, chắc cũng thua lỗ đến đổ nợ luôn rồi.
Khi Mặt Trời trở lại với Trái Đất, nhiều người có hơi không tin nhìn lên bầu trời sáng ngời kia, bối rối đến mức nghi ngờ liệu rằng sương mù kia có từng xảy ra không. Nhưng mỗi con số đại diện có mỗi sinh mạng kia lại đầm đìa máu tươi như vậy, đau thương sâu sắc. Sự biến mất của thảm họa này như cách nó đến vậy, lặng lẽ không một tiếng động. Giống như trời đất đang đùa bỡn với nhân gian, một trò đùa mà cả thế giới không thể cười nổi.
Mộ Nam híp mắt cảm nhận ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, đã mấy tháng rồi mới được gặp ông Mặt Trời, đáng tiếc, thứ Mặt Trời rọi sáng không phải một thế giới mới của loài người, mà là luyện ngục trần gian – nơi sắp bị cái chết bao trùm.