Thiên Tai Tận Thế Hành
Hai người đều có ít kinh nghiệm trồng rau, vậy mà trong căn phòng gần như không có ánh sáng chỉ có đèn giả nắng, cuối cùng đã thu hoạch được mấy loại rau ít nhất có thể xào được một dĩa.
Cầm một giỏ nhỏ đựng bắp cải mới nhổ lên từ mặt đất, Tần Hoài nhìn Mộ Nam vẫn đang đào mấy bắp cải chín lên: “Em không thích ăn bắp cải mà, sao lại trồng loại cây này?”
Mộ Nam nói: “Vì loại này mọc nhanh á anh, em nghĩ nếu trồng theo cách này thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ thu hoạch thêm một vụ nữa đấy.”
Tần Hoài cười: “Em chỉ trồng cây non nên mới lớn nhanh thôi, nếu bắt đầu từ giai đoạn gieo hạt thì sẽ không nhanh như vậy đâu.”
Mộ Nam xác định không bỏ qua cái gì nữa mới đừng dậy từ đống đất, hai tay cầm hai cây bắp cải bỏ vào cái rổ nhỏ Tần Hoài đưa tới: “Chúng ta cứ từ từ khám phá thôi, dù sao chúng ta không có người thân ở nông thôn cũng không biết ai hiểu biết về chuyện này, muốn tìm người khác hỏi thì cũng không biết hỏi ai, chỉ có thể dựa vào mình thôi. Mà ngoại trừ chuyện này ra em cũng không thể tưởng tượng được trước khi xã hội khôi phục lại được trật tự vốn có chúng ta có thể làm gì để kiếm sống trong tương lai. Anh làm phần mềm, em thì vẽ, chuyện ấm no đối với mọi người đã thành vấn đề làm gì có tiền dư để mưu cầu món ăn tinh thần được.”
Mộ Nam bổ sung thêm: “Dù sao chúng ta cũng không dựa vào việc này để kiếm sống, đây chỉ là một con đường mưu sinh khác, nhưng nếu có thể thành công thì đó cũng là một phần của kế sinh nhai.”
Tần Hoài: “Sau trận động đất, chính phủ có nhanh chóng bắt đầu công tác kiến thiết không?”
Mộ Nam nghĩ nghĩ một chút: “Cũng không nhanh lắm đâu anh, em, em chỉ là năm mơ thấy sau trận động đất, có rất nhiều người vào trong mấy nơi đổ nát để nhặt đồ, thức ăn hay những đồ có giá trị, nhiều người đến tìm kiếm như vậy nhưng không ai quan tâm. Em cũng có thấy đội cứu hộ đến nhưng phần nhiều là tự cứu mình, có một quãng thời gian khá mất trật tự, khi đó rất hỗn loạn nên lúc sau mới lập căn cứ đó ạ.”
Khi đó các căn cứ tư nhân bắt đầu tăng nhanh về số lượng, đương nhiên những căn cứ tư nhân đó không phải làm từ thiện, muốn sống ở nơi có điện nước thì phải cung cấp vật tư tương ứng cho họ. Trước kia là tiền nhưng sau trận động đất thì tiền không còn giá trị gì nữa, vì vậy vàng bạc ngọc bích hay có đồ ăn đều có thể trao đổi, mà những thứ đó từ đâu đến không cần nghĩ cũng biết nó đều là những đồ vật bị lôi ra từ đống đổ nát kia rồi.
Mộ Nam khi đó đương nhiên cũng đi theo mọi người đến đống đổ nát lục lọi tìm đồ một khoảng thời gian, nếu không cậu cứ đóng cửa không ra ngoài mà vẫn ăn uống bình thường thì quá không bình thường rồi. Thời gian đó không dễ dàng chút nào, trận động đất rung chuyển làm sập rất nhiều ngôi nhà và tòa nhà, không chỉ phải đẩy những tảng đá nặng ra mà còn phải cẩn thận dưới chân mình, nếu vô tình làm vỡ tảng đá dưới chân sẽ dẫn đến càng nhiều người rơi xuống mà chết, chưa kể cậu thường đẩy một hòn đá ra liền thấy ngay một xác chết đã thối rữa hoặc tứ chi bị gãy.
Giai đoạn đó cũng coi như là bước ngoặt quan trọng đối với Mộ Nam khi đối mặt với ngày tận thế, cũng là lần đầu tiên cậu thật sự trải qua sự tàn khốc của cái thế ở tận thế, cậu vẫn nhớ khoảng thời gian đó cậu rõ ràng có một không gian chứa đầy đồ ăn thức uống, nhưng vì ăn không vô nên gầy như da bọc xương, cả người tiều tụy không khác gì những người khác. Sau khi từ từ thích ứng với hoàn cảnh cuối cùng cậu cũng chấp nhận hiện thực bây giờ là tận thế của thế giới, cậu càng không dám lãng phí lương thực trong không gian nữa.
Cậu một thân một mình lại gầy như vậy, nhưng nếu không nhìn thì rất dễ bị bắt nạt, có lẽ ngày đó dù cậu không cho đứa trẻ kia mấy cái bánh bắp, chỉ sợ cũng không thoát khỏi sự cướp bóc của những người đó, không chừng bọn họ đã nhắm tới cậu từ lâu rồi.
Nghe Mộ Nam thở dài, Tần Hoài tưởng cậu đang lo lắng tương lai sau này: “Bây giờ lo lắng cũng không thay đổi được gì, đừng lo lắng, đến lúc đó anh sẽ đi chuyển gạch nuôi em, xây dựng căn cứ chắc chắn cần rất nhiều nhân lực.”
Mộ Nam liếc mắt nhìn anh: “Hay là em trồng rau nuôi anh đi.” Sao phải đi bán thể lực trong khi có thể làm công việc nhẹ nhàng hơn?
Tần Hoài mỉm cười, đưa giỏ nhỏ đang cầm trong tay cho Mộ Nam: “Em cầm đi, chừng này đủ để làm món xào cho một bàn đấy, anh đi xem chuồng gà thử.”
Ban công nhà Tần Hoài để mở, ban đầu Mộ Nam có nuôi vài con gà ở bên ngoài vì sợ phân gà sẽ làm cả căn nhà bốc mùi nên mới để ngoài ban công, mang khẩu trang vào rồi dùng ống nước xả một lần thì dù có phân gà cũng không làm bẩn nhà được, hơn nữa virus tồn tại ở dạng sợi trong sương mù dường như không thể sống trên động vật nên Mộ Nam mới yên tâm nhốt gà ở bên ngoài như thế.
Nhưng sau khi Tần Hoài quay về, anh liền nhốt gà vào trong nhà, sau đó nhốt chúng trong phòng trồng rau rồi làm ổ cho chúng, nếu không mỗi lần cho gà ăn hay lau chùi ban công đều tiếp xúc với sương mù thì quá nguy hiểm. Gà mà Mộ Nam mua đều có trống có mái, được nuôi chung chứ không tách ra nên Tần Hoài có thỉnh thoảng đến kiểm tra trứng, trứng đã thụ tinh thì để lại tổ cho gà mái tới ấp, còn trứng chưa thụ tinh thì thu gom lại cất vào không gian của Mộ Nam.
Lúc Mộ Nam rửa xong bắp cải thì nghe thấy tiếng gà gáy, Tần Hoài một tay ôm con gà một tay cầm hai quả trứng bước vào, nhìn thấy cậu liền nói: “Mau tìm sợi dây thừng đến đây giúp anh đi, anh phải trói con gà này lại.”
Mộ Nam vội vã đi đến ngăn kéo tìm dây thừng, trong không gian của cậu cũng có nhưng mà loại dây cậu mua là dây cứu sinh nên nếu để trói gà thì có hơi dài. May mắn thay có cái dây lúc trước dùng để đóng gói chuyển phát nhanh, cậu cắt một đoạn rồi đưa cho Tần Hoài: “Mà trói nó làm gì vậy anh? Anh muốn ăn thịt gà hở?”
Tần Hoài nói: “Chỉ nên giữ lại một mái một trống thôi, em mua gà mà mua tận 3 con gà trống, trước kia chúng còn nhỏ không nhiều thịt mấy, giờ chúng lớn rồi thì mau ăn đi, gà trống chưa thiến rất hung dữ, tính công kích cũng mạnh, ăn nhiều còn thích gáy, rất ồn ào, mấy nay anh thấy trong nhóm có người hỏi nhà nào đang nuôi gà, sáng sớm nào cũng bị tiếng gà gáy đánh thức đấy.”
Mộ Nam chợt có chút kinh ngạc: “Gà trống cũng cần thiến nữa ạ?” Trong nhận thức của cậu chỉ có lợn mới cần thiến thôi.
Tần Hoài nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cậu, cười nói: “Gà em hay ăn cơ bản đều đã bị thiến rồi, gà bị thiến sẽ lớn nhanh hơn, chất thịt cũng mềm hơn, nếu so sánh mùi vị thì gà chưa bị thiến sẽ kém hơn, ăn thì nhiều còn khó mập, cho nên nuôi gà thì nuôi gà mái cũng đủ rồi, muốn có gà con thì nuôi một con gà trống thôi.”
Mộ Nam biết cách mua gà là vì kiếp trước sau trận động đất, ở chỗ bọn họ tuy có động đất nhưng nhà cửa vẫn còn nguyên vẹn, cậu liền nghĩ mình cứ ở nhà nuôi gà trồng rau, chờ sau khi căn cứ của chính phủ được thành lập thì cậu mang theo gà và đồ ăn đến căn cứ, rồi mua thêm vài con gà trống gà mái nữa là sau này cậu có thể kiếm sống bằng nghề bán trứng gà hoặc bán gà con.
Nhưng bây giờ Tần Hoài lại nói với cậu không cần giữ quá nhiều, cứ làm thịt rồi ăn đi, nhưng nhìn con gà trong tay Tần Hoài đang run rẩy, Mộ Nam có chút không biết xuống tay từ đâu: “Anh biết làm gà không? Máu gà còn cần phải giữ lại như máu heo không anh? Có phải chặt đầu gà là được rồi không? Hay để em lên mạng tra thử.”
Tần Hoài ném con gà đã bị trói chặt đến huyền quan: “Em đi đun một nồi nước trước đi, anh xem cách làm cho.”
Thấy Tần Hoài ôm con gà rồi bình tĩnh nói anh muốn giết nó, Mộ Nam còn tưởng anh có kinh nghiệm, ai dè vẫn phải lên mạng tìm các bước làm.
Về quá trình đun nước, Tần Hoài tìm thấy mấy video giết gà trên mạng, về việc vặn đầu gà đến mông rồi cắt cổ đối với người mới như anh, nói thật có hơi khó khăn, anh vẫn có chút sợ bị gà cắn, không thôi thì cứ trực tiếp một dao chặt đầu gà chắc là sẽ dễ dàng hơn. Kêu Mộ Nam đi lấy một cái bát sạch, Tần Hoài mới bưng bát với gà về chỗ của mình tránh để trong phòng đầy mùi máu tanh.
Mộ Nam đi theo phía sau cố gắng quan sát, Tần Hoài có thói quen đối xử với cậu như một đứa trẻ: “Em đi canh nước trong nồi đi.”
Anh chỉ sợ cảnh tượng máu phun như nước này sẽ ảnh hưởng đến Mộ Nam, sợ cậu tối ngủ lại nằm mơ thấy thứ không tốt. Tuy rằng đây chỉ là một con gà nhưng những người lớn lên ở thành phố có khả năng chưa từng đến những chợ truyền thống và cũng chưa từng tận mắt chứng kiến người khác giết gà. Chờ khi gà chết rồi, lúc làm sạch nội tạng thì hẵng để Mộ Nam nhìn từ từ làm quen.
Một người ngay cả sau khi thấy thi thể cũng đã chết lặng thì sao có thể sợ hãi trước cảnh gà bị giết được, Mộ Nam bước tới giật lấy con dao từ tay Tần Hoài: “Anh cầm bát hứng máu đi, để em chặt đầu nó cho.”
Không đợi Tần Hoài từ chối, Mộ Nam đã lấy một chiếc găng tay dày dặn từ trong không gian ra đeo vào, bàn tay đeo găng tóm lấy đầu con gà, kéo căng cổ nó ra: “Em chém nha, anh giữ chắc con nhà đi.”
Tần Hoài thấy Mộ Nam muốn tự mình làm cũng không nói thêm nữa, giữ chặt con gà: “Em chặt đi.”
Anh vừa dứt lời, Mộ Nam đã bổ dao xuống, bởi vì không biết cổ gà sống cứng đến mức nào nên Mộ Nam có hơi dùng sức lúc bổ dao xuống nên con dao xuýt chút nữa đã dính chặt vào thớt rồi, đầu gà tự nhiên rơi xuống, máu cũng như dự liệu phun ra, Tần Hoài vội vàng cầm bát hứng lấy, hứng toàn bộ máu gà chảy ra.
Mộ Nam nhặt đầu gà đã chặt lên, trên mào gà có thịt có thể ăn được, dưới đầu gà còn một đoạn cổ gà, nếu ném đi thì quá lãng phí. Sau khi nhặt đầu gà lên, cậu liền ngồi xổm ở bên cạnh Tần Hoài nhìn anh đang hứng máu gà: “Mà máu gà này làm sao ăn được đây anh? Chắc là ăn được anh ha? Nhưng em từng ăn tiết lợn với tiết vịt rồi, nhưng em chưa bao giờ ăn tiết gà.”
Tần Hoài có chút bất ngờ với sự gan dạ của cậu, liếc mắt nhìn cậu, thấy cậu thật sự không sao, trong lòng giờ toàn là ăn ăn ăn, sau đó mới nói: “Máu gà cũng có thể ăn, nhưng chúng ta không nên ăn.”
Mộ Nam không rõ: “Tại sao vậy ạ?” Có thể ăn thì sao không ăn, tuy cậu chưa từng thử nhưng cũng từng thấy người khác đào rễ cây luộc vỏ cây, lãng phí bất kỳ đồ vật nào có thể ăn được cũng khiến người ta cảm thấy mình phạm phải tội ác tày trời.
Tần Hoài: “Em chưa từng nghe ai nhắc đến việc ai đó hưng phấn quá mức như được tiêm máu gà à? Món tiết gà này chắc sẽ nóng hơn, bây giờ còn đang mua hè còn nóng hơn nữa, nếu giờ ăn đồ nóng như vậy em sẽ bị đau đầu.” Đặc biệt là bọn họ đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, nếu kích động thì sẽ có chút xấu hổ.
Mộ Nam lại không nghĩ nhiều như thế, nghe Tần Hoài nói như vậy liền đáp: “Có thể ăn là được rồi, cứ làm thật ngon rồi bỏ vào không gian, chờ khi trời lạnh chúng ta ăn là được.”
Đun nước, nhổ lông, rửa sạch nội tạng, làm xong hết mấy việc này cũng gần hết buổi chiều. Tần Hoài không dùng gà trống nấu canh, bản thân thịt gà đã có phần hơi cứng, khi hầm trong canh sẽ càng khó ăn, vì vậy anh thêm nguyên liệu vào rồi nướng gà luôn, thịt gà nướng đến mềm mềm thì anh đổ mấy miếng khoai tây đã cắt nhỏ vào, chờ khi khoai tây chín là có thể lấy ra khỏi nồi rồi.
Nhìn cái nồi không ngừng phập phồng, Mộ Nam ở bên cạnh ngửi mùi thơm rồi nói: “Vẫn có mùi như trước.”
Tần Hoài bắt đầu tự nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, sau khi bà nội già đi, thị lực cũng kém, cậu và Tần Hoài đã không cho bà nội vào bếp nữa, nếu bà bị bỏng sẽ rất nguy hiểm, cậu cũng rất muốn học cách nấu nướng, ít nhất có thể giúp đỡ Tần Hoài là được, nhưng Tần Hoài không bao giờ để cậu chạm vào dao hay lửa, vì vậy việc nấu ăn chỉ có thể để Tần Hoài tự mình làm.
Đời nàycó thể ăn lại món ăn Tần Hoài nấu, mỗi khi ăn Mộ Nam đều không nhịn được cảm thán,đây chính là hương vị, hương vị của gia đình.