Cơ Dị

Rate this post

Edit: Ry

Sau khi rời khỏi tổ chức, Phổ Sầm Tư có nhiều thời gian rảnh hơn, hắn dồn toàn bộ tâm tư vào 337, dạy cho 337 cách sử dụng sức mạnh tinh thần của nó.

Phổ Sầm Tư cũng không rõ rốt cuộc sức mạnh của 337 lớn đến mức nào, chỉ có thể từng bước làm thí nghiệm, lấy thêm kết quả.

Sức mạnh của 337 rất kì diệu, nó có thể tiến hành khống chế tinh thần với vật thể có sinh mệnh, có điều mỗi lần sử dụng sức mạnh xong, trạng thái của nó sẽ yếu đi.

337 vừa đối mắt với cặp mắt đỏ của thỏ trắng hơn nửa tiếng, bèn nằm ra đất, không muốn tiếp tục nữa.

Nó lanh lợi chạy đi tìm Phổ Sầm Tư đang ngồi trên ghế sô pha, nũng nịu: “Người phụ trách, hôm nay Tứ Mộc không làm huấn luyện được không, bởi vì Tứ Mộc lại tiến bộ thêm một giây rồi.”

Phổ Sầm Tư ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại rũ mắt tiếp tục đọc sách: “Mới được một tiếng, tiếp tục đi.”

Miệng nói vậy, nhưng khi 337 nhảy về phía hắn, Phổ Sầm Tư vẫn vươn tay ôm nó vào trong ngực.

Hình dạng của 337 lúc này vẫn là một hình bầu dục, mềm nhũn đen sì, ngoại trừ việc màu sắc của nó không được đẹp lắm thì những cái khác đã trở nên đáng yêu vô cùng.

“Nhưng mà Tứ Mộc buồn ngủ quá, Tứ Mộc muốn đi ngủ cơ.”

Phổ Sầm Tư để sách xuống, hơi nhíu mày: “Từ tối qua đến giờ em đã ngủ hơn mười hai tiếng rồi, sao vẫn còn buồn ngủ?”

Lòng bàn tay chạm vào 337, 337 ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay hắn.

Thật ra cho tới tận bây giờ vẫn chưa có một ai thực sự hiểu rõ được giống loài của 337, Phổ Sầm Tư lo lắng 337 bỗng dưng thích ngủ một cách bất thường như vậy, có thể là vì nó đang bắt đầu tiến hóa ở một số phương diện, hoặc là bị ốm.

337 đen thui, nhưng lại thích con thỏ trắng xù, Phổ Sầm Tư bèn đặc biệt mua cho nó một con, để nó mỗi ngày làm huấn luyện tinh thần.

Sức mạnh của nó đúng như Phổ Sầm Tư dự đoán.

Có thể tiến hành khống chế tinh thần với bất cứ sinh vật nào, nhưng thời gian không thể quá dài, dù sao thì 337 cũng không phải là vạn năng.

337 trở về phòng đi ngủ, Phổ Sầm Tư ra ngoài một chuyến, tìm cảnh sát Hồng để bàn điều kiện, đến chạng vạng tối, Phổ Sầm Tư mới trở về.

Tổ chức QW muốn trừng phạt nghiêm khắc sự phản bội của Phổ Sầm Tư, nên còn thả cả tin tức ra bên ngoài.

Đám cảnh sát hoảng loạn muốn bảo vệ sự an toàn cho Phổ Sầm Tư, nhưng Phổ Sầm Tư lại tự mình từ chối.

Tổ chức QW có thể giữ vững được nhiều năm như vậy vẫn chưa bị phá sập, một là vì không có chứng cứ, hai là vì có người ở trên che chở cho tổ chức.

Khoa học kỹ thuật ở khu ổ chuột không quá phát triển, muốn tìm người khó như mò kim đáy biển, họ sẽ không thể bị phát hiện nhanh như vậy.

Phổ Sầm Tư ở trong cục cảnh sát, trò chuyện với những cảnh sát kia hơn nửa ngày, cùng ôn chuyện cũ.

Nói tóm lại, Phổ Sầm Tư cũng chẳng phải người tốt.

Lúc đầu hắn gia nhập tổ chức, ký tên lên hợp đồng, đều là do hắn tự nguyện.

Không có ai ép hắn cả, lúc đó hắn cũng không biết đám cảnh sát này.

Là bọn họ lần theo manh mối, tìm được Phổ Sầm Tư tuổi còn trẻ đã được mời gia nhập tổ chức QW.

Một tổ chức ngầm như vậy sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy, bọn họ đặt cơ hội trước mặt Phổ Sầm Tư, cho hắn lựa chọn.

Về phần Phổ Sầm Tư, đương nhiên là hắn chọn điều có lợi cho hắn.

Nắng chiều kéo dài cái bóng của Phổ Sầm Tư, hắn đi đến cửa chính, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Không có bóng dáng màu đen vội vàng lao về phía hắn, khiến hắn không quen lắm.

Hắn không thể không thừa nhận, dù 337 có mang bộ dáng gì, hắn đều có thể chấp nhận.

Trên đường về, Phổ Sầm Tư ghé mua bánh kem mà dạo gần đây 337 rất thích, bởi vì sợ 337 ăn quá nhiều sẽ gây ra phản ứng xấu, nên hắn thường chỉ mua mấy miếng nhỏ.

Còn phải phòng ngừa vật nhỏ 337 kia ăn vụng nữa.

Cứ để 337 ngủ mãi như vậy cũng không phải là cách.

Phổ Sầm Tư đặt bánh vào trong tủ lạnh, đẩy cửa phòng ngủ, định đánh thức 337, hỏi thăm tình trạng cơ thể nó.

Hoàng hôn phía chân trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, rải rác trên sàn và nơi góc giường, tựa như một tấm lụa mỏng vàng kim.

Trên chiếc chăn màu sáng, có một thiếu niên áo trắng đang co ro.

Phổ Sầm Tư vô thức ngừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn đến gương mặt của thiếu niên.

Thiếu niên có khuôn mặt nhu hoà, khóe môi khẽ nhếch, hình như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.

Ánh chiều tà vẩy lên mắt cá chân thiếu niên, càng tôn thêm sự xinh đẹp của những đường cong tinh tế ấy.

Có lẽ là vì nóng, gương mặt thiếu niên nổi lên những vệt hồng nhàn nhạt.

Áo sơ mi trên người hoàn mỹ dán vào bờ eo chập trùng, bởi vì nghiêng người ngủ nên cổ áo của thiếu niên hơi lệch sang trái.

Nửa bên gò má dán lên gối đầu, trên mặt thiếu niên còn đeo một cái bịt mắt màu trắng.