Trộm Nhìn Ánh Sáng
Edit: Ry
Cảnh giường chiếu này quay tới tầm ba giờ chiều mới kết thúc. Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng có thể buông Văn Dao ra, Văn Dao lập tức chui vào trong chăn, quấn kín mình lại.
Ánh đèn bố trí cho cảnh quay đã được tắt, đèn trần trong trường quay lại được bật lên, máy quay lùi về, đầu tóc Tạ Thời Dã rối bời, miệng còn dính đầy phấn cọ từ trên cổ Văn Dao xuống.
Hai người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười, càng cười càng vui vẻ. Sự mập mờ và kích thích vừa rồi ở trên giường đã bị bọn họ cười cho bay sạch, những xấu hổ phát sinh từ cảnh giường chiếu đó cũng tan thành mây khói.
Văn Dao ôm chăn dịch tới, hai mắt cong cong: “Vẫn là làm chị em thôi.”
Tạ Thời Dã tức giận nói: “Ai là chị em với cô, nói anh em nghe còn được.”
Văn Dao lập tức đánh rắn đánh dập đầu: “Vậy em gọi anh một tiếng nhé, xem anh có dám ơi không*.”
*Mình tra gg thì hình như đây là một câu tán tỉnh xuất phát từ Tây Du Kí (tập mà gọi tên thì bị thu vào hồ lô ấy). Nguyên đoạn hội thoại sẽ là:
Cô ấy: Em gọi anh một tiếng anh có dám ơi không?
Hắn: Có gì mà không dám, chẳng lẽ còn sợ bị em bỏ vào trong hồ lô à?
Cô ấy: Chồng ơi.
Tạ Thời Dã biết câu này, cũng từng lướt thấy ở trên mạng rồi, không khỏi lườm cô nàng một cái: “Ngứa mồm vừa thôi*.”
*Nguyên văn câu này là 少皮 tức thiếu da, có thể hiểu là ngứa đòn à, nói lung tung nhiều quá,…
Lúc Phó Húc quay lại, vừa hay nhìn thấy bọn họ ngồi trên giường cười nói, Chung Xương Minh thì đang vừa xem kịch bản vừa nhìn hai người kia.
Lúc Phó Húc đi tới bên cạnh ông, Chung Xương Minh quay sang nói: “Có phải là tôi nhầm không nhỉ?”
Phó Húc không biết ông đang nói về cái gì: “Nhầm gì vậy thầy?”
Chung Xương Minh: “Chẳng lẽ Tạ Thời Dã thích nữ?”
Phó Húc ngẫm nghĩ: “Em nhớ hồi đại học cậu ấy cũng có bạn gái.”
Chung Xương Minh chép miệng nói: “Ồ, chẳng trách, giỏi dỗ con gái ghê. Nhưng giờ cậu ta có bạn trai rồi, cứ vậy sẽ không tốt lắm đâu.”
Chung Xương Minh nói thì nói vậy, nhưng cũng chẳng nhắc nhở Văn Dao. Trong giới này có rất nhiều chuyện như vậy, người trong cuộc chưa chắc đã không biết đối phương có người yêu, chỉ là không thèm để ý thôi.
Nếu bạn tự dưng đến nhắc nhở đối phương, không những không được cảm kích, mà sẽ còn bị trách móc là nhiều chuyện.
Chung Xương Minh ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người anh: “Đi ra ngoài hút thuốc cũng không gọi tôi.”
Phó Húc buồn cười nói: “Lúc đó thầy còn đang quay mà, thầy đi rồi thì ai làm đạo diễn?”
Chung Xương Minh quay sang quan sát anh tỉ mỉ, Phó Húc nhíu mày hỏi: “Thầy nhìn gì vậy?”
Chung Xương Minh: “Tâm trạng không tốt à?”
Phó Húc nói: “Đâu có.”
Chung Xương Minh cũng không hỏi nhiều, hôm nay chỉ quay cảnh giường chiếu tới đây thôi, cũng không thể bắt diễn viên quay hết trong một ngày được, cũng nên có một thời gian để làm quen nghỉ ngơi rồi chuyển tiếp.
Trong cả bộ «Xuất Thế» có tổng cộng ba cảnh giường chiếu, Bạch Trường An với Kim Lan, Bạch Khởi Phong với Kim Lan và hai huynh đệ với Kim Lan.
Cảnh thứ ba là cảnh quan trọng nhất, cũng là một trong những cảnh cao trào của phim.
Cảnh quay kích thích ấy không tồn tại chỉ vì cảm xúc, mà còn là biểu tượng cho sự biến chuyển trong tình cảm, tính người và luân thường đạo lý va chạm kịch liệt với nhau.
Vì vẫn phải quay tiếp nên Tạ Thời Dã trở lại thay trang phục, đúng lúc Phó Húc cũng ở đây. Anh đã mặc vào bộ quân phục kia, ngồi trên ghế, nhắm hai mắt để người ta trang điểm.
Chiếc quần lính vừa vặn ôm lấy đôi chân đang bắt chéo, mũi ủng da còn hơi chống lên ngăn tủ trước mặt, do đôi chân quá dài.
Nhìn thấy Phó Húc mặc quân phục, eo Tạ Thời Dã có chút tê dại, cơn sóng tình vừa mới miễn cưỡng trút bỏ được lại có dấu hiệu cháy lên từ đống tro tàn.
Y nắm lấy cổ áo, nới lỏng ra, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng. Thợ trang điểm thấy thì hỏi y: “Có phải là nóng lắm không?”
Đúng là rất nóng, buổi trưa vừa mới qua chưa được bao lâu, mặt đất còn chưa hạ nhiệt, Tạ Thời Dã lại mặc bộ trang phục chú rể tận ba lớp, thật sự là vừa bí bách vừa nóng.
Thợ trang điểm nói: “Thay trang phục trước đi vậy.”
Tạ Thời Dã nói được.
Nhưng khi thay trang phục, không biết vì sao, y lại đột nhiên ngại ngùng, đưa lưng về phía mọi người rồi cởi xuống.
Người phụ trách trang phục cười, nói là y vừa mới quay xong cảnh thân mật nên thẹn thùng, Tạ Thời Dã cũng không phủ nhận, trong chốc lát, nhân viên xung quanh đều mỉm cười thấu hiểu.
Tạ Thời Dã cởi xuống từng lớp y phục, cho đến khi cái lưng trắng nõn lộ ra trong không khí.
Cơ thể Tạ Thời Dã được phủ một màu hồng nhàn nhạt, phía trên còn có một lớp mồ hôi mỏng, bỗng cảm nhận được sự chuyển động của không khí, nên oi bức qua đi lại có chút mát lạnh. Người phụ trách trang phục đưa khăn cho y, để y lau đi mồ hôi trên người.
Tạ Thời Dã chăm chú lau đi lớp mồ hôi trên người, gạt mớ tóc sang một bên. Lúc y xoay đầu lại, nhìn về phía tấm gương kia, Phó Húc vẫn đang nhắm mắt, không hề nhìn y.
Tạ Thời Dã nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại thấy có chút mất mát. Cũng chẳng có gì để mà mất mát, Phó Húc không nhìn y mới là bình thường, nếu anh tự dưng tỉ mỉ quan sát y, đó mới gọi là kì quái.
Lại mặc lên bộ áo bào màu trắng, Tạ Thời Dã xõa tóc ra đi trang điểm, Trần Phong lại đẩy cửa vào, đưa cho mỗi người một phần nước ô mai ướp lạnh. Tạ Thời Dã được chia cho một cốc lớn.
Y cầm cái cốc trong tay, nói với Phó Húc: “Cảm ơn anh.”
Cuối cùng Phó Húc cũng mở mắt, thản nhiên nhìn y một cái: “Đừng khách sáo, trời rất nóng, uống nước ô mai giúp hạ nhiệt.”
Thợ trang điểm phụ trách hóa trang cho y ngày hôm nay được thuê từ bên ngoài, là gay, tên là Tân Diệp.
Tân Diệp tủm tỉm cười, xấu xa chọc ghẹo vài câu: “Anh Phó à, anh xấu quá nha, lửa của đàn ông mà chỉ cho có một cốc nước ô mai thế này, sao mà dập được đây!”
Gã rất tự nhiên mà cười khúc khích, lại cảm giác cả người lạnh lẽo, nhìn lại thì thấy Tạ Thời Dã đang lườm mình. Cảm giác kia thật ra chỉ thoáng qua, nếu không phải gã rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác thì đúng là không phát hiện được.
Tân Diệp có hơi lo lắng, nhưng cũng không để trong lòng, dù sao thì gã cũng chỉ lấy tiền lương ngày hôm nay, không cần phải ngày nào cũng đối diện với Tạ minh tinh.
Dù cho lúc đầu Tạ Thời Dã không nghĩ nhiều, thì giờ cũng phải nghĩ nhiều, câu vừa rồi là nhằm vào việc y cứng lên lúc quay cảnh giường chiếu.
Nhưng khi quay cảnh kích thích như vậy có phản ứng sinh lý chẳng phải rất bình thường sao, chỉ có mình y biết, rốt cuộc y vì cái gì, vì ai mà có phản ứng.
Tạ Thời Dã sầm mặt, trong lòng khó chịu vô cùng.
Tạ Thời Dã biết giờ mình thấy ấm ức là việc chẳng có lý chút nào, y vốn phải hiểu rõ, ngoài bản thân ra sẽ chẳng có ai biết trong cảnh quay đó, thần thái và tình cảm nồng nàn của y, phút ý loạn tình mê và cả phản ứng lúng túng đó là bởi vì người nào.
Mà người gây ra tất cả những chuyện này, người khiến y nhập vai, chính là Phó Húc.
Giờ Phó Húc lại cười y, không chỉ cười y, mà còn cùng những người khác cười y.
Tạ Thời Dã không cười nổi.
Thật ra chuyện này nếu chỉ có những người khác, cười thì cười thôi, Tạ Thời Dã sẽ chẳng có ý kiến gì. Chỉ riêng Phó Húc là không được. Bởi vì yêu, nên sẽ nghĩ nhiều, sẽ khó chịu, cũng sẽ ấm ức.
Tạ Thời Dã đẩy Tân Diệp đang hóa trang cánh tay cho y, không chút do dự đứng dậy đi ra khỏi phòng hóa trang.
Đây là lần đầu tiên y nổi nóng ở đoàn làm phim, không phối hợp với nhân viên như vậy. Người chung quanh đều sững sờ, bầu không khí lạnh xuống.
Ngay sau đó, một vị diễn viên chính khác cũng đứng lên, anh nhìn về phía Tân Diệp, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta thân thiết lắm sao?”
Lúc này Tân Diệp mới thật sự sốt sắng, gã không muốn đắc tội cả hai diễn viên chính trong một lần đâu, lỡ đến tai nhà sản xuất thì sau này gã làm sao kiếm sống được nữa.
Phó Húc cũng không đợi gã trả lời đã bước ra ngoài theo Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã không đi xa, mặc dù y nhất thời nổi nóng, nhưng sẽ không làm chậm trễ tiến độ công việc, chỉ là hiện giờ cảm xúc bất ổn nên muốn ra ngoài một chút cho tỉnh táo, cũng chỉ định đứng mấy phút rồi trở về.
Lúc này sau lưng lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng đế giày cứng rắn giẫm lên cát sỏi, là ủng da.
Tạ Thời Dã cứng đờ người, không dám quay đầu lại, người kia cũng không tới gần y.
Tiếng bật lửa tách tách vang lên, trong không khí ngập mùi thuốc lá, cuối cùng vẫn là Tạ Thời Dã xoay đầu lại, cách một lớp khói xám đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của Phó Húc.
Phó Húc thấy y quay lại, thấp giọng nói: “Anh còn đang nghĩ xem nên dỗ cậu như thế nào thì cậu mới hết giận.”
Tạ Thời Dã lạnh lùng nói: “Dỗ cái gì, em không cần ai dỗ hết, cũng không giận gì cả.”
Phó Húc như không thấy khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của y, tiếp tục nói: “Anh xin lỗi, anh không có ý đó, cũng không phải là cười cậu.”
Trái tim Tạ Thời Dã như nghẹn lại, cổ họng chua xót vô cùng, y dời ánh mắt: “Ừm.”
Như vậy là vẫn chưa dỗ được rồi.
Phó Húc dập thuốc, lại đến gần thêm mấy bước, luồng khí quanh người anh cũng sấn tới, mang theo cái nóng bức của ngày hè.
Giống như là trong nháy mắt, tất cả các giác quan đều trở nên nhạy cảm, mùi da thuộc và mùi thuốc lá, còn có mùi hương nhàn nhạt của riêng Phó Húc, tràn ngập trong khoang mũi y.
Y nghe thấy giọng Phó Húc, rất vững vàng, cũng rất dịu dàng, ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Đừng giận nữa, nhé?”
Tạ Thời Dã nặng nề thở ra một hơi, lúc đầu y cho là giọng mình vẫn ổn, nhưng âm điệu phát ra lại hơi run rẩy: “Em không thấy có gì buồn cười hết.”
Phó Húc nghiêm túc nói: “Anh cũng thấy không buồn cười.”
Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng nhìn Phó Húc, Phó Húc vẫn luôn chăm chú nhìn y, thấy y đã chịu nhìn mình thì như nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tạ Thời Dã rầu rĩ hỏi: “Thật không?”
Phó Húc tháo găng tay, nhét vào trong túi, anh nhìn về phía xa xa, hồi tưởng lại rồi nói: “Lần đầu tiên anh quay cảnh giường chiếu, tình huống cũng không tốt hơn là mấy, còn là quay cùng với ảnh hậu Trần Như Vũ nữa, mà khi đó anh mới mười tám tuổi.”
Tạ Thời Dã thầm nghĩ, y biết, cảnh đó y đã xem không biết bao nhiêu lần.
Phó Húc nói: “Lúc ấy không chỉ có người trong đoàn làm phim cười anh, mà lúc về trường còn có người nói anh đúng là diễm phúc không cạn, có được đối tượng quay cảnh giường chiếu là Trần Như Vũ cơ đấy.”
Tạ Thời Dã nói: “Chắc là xấu hổ lắm nhỉ.”
Phó Húc: “Đương nhiên rồi, cực kì lúng túng luôn. Quãng thời gian đó, Trần Như Vũ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, cô ấy thật sự rất đẹp mà, đúng không?”
Tạ Thời Dã không nói gì.
Phó Húc hỏi y: “Cậu thấy Văn Dao đẹp không?”
Tạ Thời Dã ngẩn người: “Hả?”
Phó Húc còn nói: “Tiểu Dã, loại chuyện này thật ra rất bình thường. Khi tứ chi tiếp xúc tới một trình độ nhất định, dù cậu có thích hay không thì cơ thể đều sẽ xuất hiện phản ứng theo bản năng. Chúng ta là diễn viên, phải tạo được cảm giác chân thực cho người xem, nên dù có phản ứng thật thì cũng sẽ chỉ là trong phim mà thôi.”
Tạ Thời Dã hiểu ra: “Ý anh là em với Văn Dao…”
Phó Húc ngắt lời y: “Là cậu với ai thì cũng vậy, anh chỉ đang nhắc cậu đừng cảm thấy xấu hổ vì việc mình có phản ứng khi đang diễn.”
Anh mỉm cười, rất dịu dàng: “Bởi vì chúng ta là diễn viên mà.”
Tạ Thời Dã mất tự nhiên liếm môi một cái: “Em cũng được coi là diễn viên ạ?”
Phó Húc kinh ngạc nói: “Vì sao lại không?”
Tạ Thời Dã rũ mắt nói: “Em chỉ là thần tượng thôi, không được tính là diễn viên chuyên nghiệp.”
Phó Húc nói: “Vậy cậu cảm thấy cái gì mới gọi là diễn viên?”
Tạ Thời Dã nói: “Kiểu tập trung đóng phim, có thể giành được giải thưởng.”
Phó Húc vừa cười vừa lắc đầu: “Vậy tiêu chuẩn của cậu quá cao rồi, anh cảm thấy từ khi cậu học đại học, từ lần đầu tiên cậu lên sân khấu biểu diễn, từ thời khắc đó cậu đã là diễn viên rồi.”
Mắt Tạ Thời Dã sáng lên: “Anh vẫn còn nhớ hồi đại học em diễn vai gì sao?”
Phó Húc: “Nhớ chứ, anh còn nhớ lúc cậu xuống sân khấu tóc còn cài hoa nữa, cuối cùng còn đưa đóa hoa đó cho anh, kêu anh nuôi.”
Tạ Thời Dã: “Vậy anh có nuôi không?”
Phó Húc: “Nuôi chứ, hình như sống được khoảng một tuần gì đó.”
Tạ Thời Dã: “Vậy lần sau em tặng anh cây khác có rễ, để nó sống thật lâu.”
Phó Húc nhìn khuôn mặt cuối cùng cũng nở nụ cười của y, ừ một tiếng.