Trộm Nhìn Ánh Sáng

Rate this post

Tạ Thời Dã mang Phó Húc rời đi trước, để Ôn Hồng báo lại với những người khác. Y đến cửa hàng mua khăn ướt, thuốc tỉnh rượu và nước khoáng trước rồi mới quay lại, đỡ Phó Húc đang gục trên bàn dậy, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch mặt anh.

Phó Húc cảm thấy trên mặt có gì đó ươn ướt, muốn mở mắt ra. Thật ra người say rượu rồi thì không nên ngủ, vì một khi nhắm mắt ngủ sẽ càng thêm say.

Phó Húc gần như không nhận ra ai với ai nữa, cau mày né tránh cái khăn ướt, cuối cùng được Tạ Thời Dã dỗ dành ăn một viên kẹo bạc hà mới tỉnh táo hơn một chút.

Tạ Thời Dã mặc áo khoác vào, sau đó mặc áo cho Phó Húc, giống như đang chăm sóc một đứa trẻ lớn xác.

Y vốn định dìu Phó Húc đi, nhưng Phó Húc lại không chịu phối hợp, cứ dùng dằng mãi. Hết cách, Tạ Thời Dã bèn nắm chặt tay Phó Húc, nói với giọng điệu hơi nghiêm khắc một chút: “Đừng quấy nữa, chúng ta về nhà.”

Phó Húc nghe thấy từ mấu chốt là nhà thì không cựa quậy nữa, ngoan ngoãn để Tạ Thời Dã dắt đi.

Tạ Thời Dã đưa Phó Húc đến khách sạn, Phó Húc mở to đôi mắt lờ đờ vì say, nhìn khung cảnh xung quanh, buồn bực nói: “Đây không phải nhà tôi.”

Vừa rồi Tạ Thời Dã còn hoài nghi Ôn Hồng muốn mẹ quý nhờ con, giờ y lại dụ Phó Húc đến khách sạn, thật ra cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, đều là người xấu.

Y cố gắng nói với bản thân phải chính trực, không được có bất cứ suy nghĩ bẩn thỉu nào.

Thuê phòng, vào cửa, Phó Húc ngã trên giường lớn mềm mại, gò má đỏ bừng cọ lên ga giường trắng tinh, Tạ Thời Dã ngồi trên thảm cạnh đầu giường, ngẩn người ngắm Phó Húc.

Thật ra y nào dám làm gì, cho dù hiện giờ Phó Húc nằm trên giường như một chiếc bánh ngọt tinh xảo bày trên đĩa sứ, khiến người ta chảy đầy nước miếng, chỉ muốn ăn một chầu đến ngấy mới thôi, rục rịch muốn động.

Nhưng bởi vì y thật sự rất thích Phó Húc, nên không thể làm gì với anh.

Khi thật lòng yêu một ai đó, sẽ không nỡ để người đó phải khổ sở.

Y hi vọng Phó Húc sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc, y cũng biết Phó Húc không thích con trai. Nếu như đêm nay y thật sự làm ra chuyện gì đó quá giới hạn, vậy thì quá hèn hạ trơ tráo rồi, y sẽ không còn tư cách để nói là y thật lòng thích Phó Húc.

Y nhìn Phó Húc hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra, lén lút chụp mấy tấm mặt Phó Húc. Những chuyện quá giới hạn không thể làm, nhưng chụp chút ảnh để lưu giữ ký ức chắc sẽ không quá mức đâu nhỉ.

Phó Húc trở mình, lầu bầu nói: “Nóng quá.”

Tạ Thời Dã thành thật đi tìm điều khiển điều hoà không khí, rồi giúp Phó Húc cởi giày cởi áo khoác, sau đó nhét người vào trong chăn, lại vào phòng tắm giặt một cái khăn, mang ra lau mặt cho Phó Húc.

Phó Húc khi ngủ rất yên tĩnh, gần như bất động, ngoan ngoãn vô cùng. Tạ Thời Dã lại lay anh dậy để đút thuốc tỉnh rượu, Phó Húc không kiên nhẫn mở mắt ra, giận: “Tôi muốn ngủ.”

Tạ Thời Dã: “Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp, nếu không mai dậy dạ dày anh sẽ khó chịu.”

Ánh mắt Phó Húc chăm chú nhìn thẳng vào Tạ Thời Dã, khiến Tạ Thời Dã gần như không dám nhìn anh, sau đó Phó Húc mới chịu há miệng, Tạ Thời Dã nhét thuốc vào, ngón trỏ không cẩn thận cọ qua bờ môi Phó Húc.

Mềm mại, ấm áp, nhẵn mịn.

Tạ Thời Dã bỗng rụt tay về, nắm chặt thành đấm, ép chặt ở bên người.

Phó Húc im lặng, mày bỗng nhăn tít: “Đắng.”

Lúc này Tạ Thời Dã mới nhớ ra phải mớm nước cho Phó Húc, y nửa đỡ Phó Húc dậy, mớm nước cho anh. Phó Húc uống mấy hớp vẫn không chịu dừng, Tạ Thời Dã vội vàng lấy cốc xuống, rút khăn ra lau miệng cho anh.

Nhưng mà người say rượu sao biết tự chăm sóc bản thân, Phó Húc nhắm mắt, như ông tướng để người ta hầu hạ.

Tạ Thời Dã gấp cái khăn lại thành mấy lớp, cẩn thận từng li từng tí lau miệng cho Phó Húc, trong lúc đó tà ác và chính nghĩa đang không ngừng đấu tranh trong nội tâm y.

Ngay khi Tạ Thời Dã quyết định rằng y muốn làm người tốt, Phó Húc lại nghẹo đầu sang một bên, không cho Tạ Thời Dã lau nữa.

Tạ Thời Dã thu tay lại, nắm chặt cái khăn, y ngồi bên giường, Phó Húc tựa ở đầu giường.

Đèn giường rơi trên ngũ quan khắc sâu của Phó Húc, mặc dù trên mặt anh không có biểu cảm gì, vẫn sẽ có một loại dịu dàng động lòng người.

Phó Húc chậm rãi chớp mắt, hàng mi như cánh bướm, đôi cánh ấy khẽ vỗ, lại vỗ ra cả trận gió bão trong lòng Tạ Thời Dã.

Lúc Tạ Thời Dã nhận ra, hai tay y đã chống trên đầu giường, bờ môi dán lên môi Phó Húc.

Sau khi nhận ra mình đã làm chuyện điên cuồng gì, cả người Tạ Thời Dã hoàn toàn cứng ngắc. Phó Húc nâng mi mắt, không nhìn Tạ Thời Dã, ánh mắt rơi vào hư không, tĩnh lặng đến tột cùng, hoàn toàn không biết Tạ Thời Dã đang làm gì với mình, hoàn toàn không biết hai người đang làm hành động thân mật nhất.

Cái hôn không được đáp lại ấy lại gần như khiến Tạ Thời Dã điên đảo thần hồn. Y không dám mạo phạm thêm nữa, có một số việc, khi cơn xúc động qua đi, tất cả dũng khí cũng biến mất.

Thế là môi của cả hai chỉ nhẹ nhàng dán vào nhau như vậy, một nụ hôn thật đơn thuần, giống như hai cậu thiếu niên hoàn toàn không biết cái hôn của người trưởng thành nồng cháy đến mức nào.

Chóp mũi của cả hai cọ vào nhau, ánh sáng đan xen xuyên qua đường cong trên mặt họ, bắn tới trên chăn, tạo thành cái bóng mập mờ.

Tạ Thời Dã rời khỏi bờ môi Phó Húc, mặt Phó Húc vẫn bình tĩnh, còn Tạ Thời Dã thì run lên, hơi thở dồn dập.

Trái tim y gần như muốn xông ra khỏi lồng ngực, y phải dùng tay đè mới có thể khiến nó bình tĩnh lại một chút.

Mặt Tạ Thời Dã đỏ đến gần như nhỏ máu, nhưng Phó Húc lại bình tĩnh đến không thể tin nổi.

Rõ ràng người uống say là Phó Húc, Tạ Thời Dã lại cảm thấy người say là mình, nếu không thì sao y lại làm ra chuyện điên cuồng đến thế.

Tạ Thời Dã lo lắng bất an nhìn Phó Húc: “Anh, anh có biết em đang làm gì không?”

Phó Húc chậm rãi lắc đầu: “Tôi muốn ngủ.”

Tạ Thời Dã không dám quấy rầy anh nữa, chỉ có thể để người ta nằm xuống, sau đó giúp anh chỉnh lại chăn.

Y thuê một phòng lớn, có hai gian, y sang phòng khác ngủ, dùng một thời gian dài để tắm rửa, phát tiết ra không ít dục vọng tích lũy bị châm ngòi.

Khó khăn lắm mới ra ngoài được, miễn cưỡng nằm trên giường ngủ một giấc, trong mộng lại toàn là những sắc màu diễm lệ, rối loạn vô cùng, quấn chặt lấy y kéo vào trong.

Cách lớp màu tươi đẹp, y nhìn thấy Phó Húc. Y giơ tay muốn nắm lấy đối phương, lại phát hiện Phó Húc kia chỉ là một cái bóng phản chiếu trong nước, tay y vừa đưa tới đã tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, cái gì cũng không chạm đến, cái gì cũng không vớt được lên.

Tạ Thời Dã tỉnh lại, vì y nghe thấy tiếng nôn mửa.

Y vội vàng vén chăn, chạy sang phòng Phó Húc.

Phó Húc đang nôn, trước khi ngủ anh uống quá nhiều nước, giờ chất cồn bắt đầu phản ứng, tống hết ra ngoài.

Tạ Thời Dã đến vỗ lưng anh, sau đó lại đi nấu nước nóng cho anh uống, bận bịu chạy tới chạy lui, đợi đến khi Phó Húc tỉnh táo trở lại, ngồi bên bồn tắm nghỉ ngơi, Tạ Thời Dã đã bưng nước nóng đi vào: “Anh, anh thấy thế nào rồi, có cần em đi mua chút thuốc cho anh không?”

Phó Húc kéo cái khăn mặt vắt trên bồn tắm xuống, lau khóe miệng, nhìn thấy Tạ Thời Dã thì mù mờ hỏi: “Tiểu Dã, sao cậu lại ở đây?” Anh thoáng dừng lại, đổi cách nói: “Sao anh lại ở đây?”

Tạ Thời Dã cầm cái cốc chứa nước nóng, rõ ràng nó nóng bỏng, đầu ngón tay y lại trở nên lạnh buốt trong nháy mắt.

Ngay cả chính y cũng mâu thuẫn đến kịch liệt, không biết mình đang sợ cái gì.

Sợ Phó Húc biết, lại sợ Phó Húc không biết.

Giống như chiếc giày treo lơ lửng giữa không trung, khi nó còn chưa rơi xuống đất, quãng thời gian bị treo ấy thật sự quá đày đọa lòng người.

Tạ Thời Dã hỏi: “Anh không nhớ à?”

Phó Húc đặt khăn mặt sang một bên, nhéo xương mũi của mình, chỗ đó đau vô cùng, căng ra đến nhức nhối: “Không phải là anh còn đang ở quán ăn à?”

Anh chợt nhớ ra, nghi ngờ hỏi: “Anh uống say?”

Tay y khẽ run lên, nước hơi sánh ra một chút, cổ họng y lạnh lẽo, một âm tiết mà phải cố gắng mấy lần mới có thể phát ra, miễn cưỡng thành lời nói: “Thế nên chuyện sau đó anh cũng không nhớ à?”

Phó Húc ý thức được sự bất thường: “Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

Tạ Thời Dã là sinh viên có thành tích tốt nhất ban diễn xuất, thầy cô không chỉ một lần khen y có tài.

Tạ Thời Dã hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nhả ra, y khống chế từng bộ phận trên mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười. Một nụ cười phù hợp với y, một nụ cười thuộc về cậu đàn em ngoan ngoãn của Phó Húc.

Y nói: “Anh, tửu lượng anh kém thật đấy, say rồi thì đúng ngố luôn, hỏi anh nhà ở đâu anh không chịu nói. Lúc đầu em định đi hát với mọi người, nhưng sau đó không yên tâm về anh nên đành phải đưa anh đến khách sạn.”

Y còn nói: “Anh say rồi còn không cho người ta dìu, bảo anh lau mặt thì anh nhất quyết phải để em hầu cơ, y như đứa con nít vậy.”

Tạ Thời Dã vừa cười vừa phàn nàn, giọng nói nhẹ nhàng, hình tượng cậu đàn em rất ổn định, y nói mà đến chính y cũng phải tin.

Phó Húc bị y trách móc đến áy náy, đỡ trán nói: “Anh xin lỗi, đáng lẽ nên để cậu đi chơi thật vui với mọi người trong câu lạc bộ mới phải, lại để cậu phải chăm sóc con ma men này.”

Tạ Thời Dã vươn vai, ngáp một cái: “Không sao, đằng nào thì em cũng không thích mấy chỗ như KTV lắm, quá ồn.”

Phó Húc vẫn cảm thấy rất có lỗi, nói lần sau mời y đi ăn cơm, lần này sẽ không uống rượu nữa.

Tạ Thời Dã nói: “Em không uống đâu, anh cũng không cần phải uống.”

Phó Húc nói xong, ánh mắt anh rơi trên người Tạ Thời Dã, anh bỗng nói: “Quần áo cậu tuột ra kìa.”

Lúc đi ngủ Tạ Thời Dã mặc áo choàng tắm của khách sạn, còn quần áo của y thì mang xuống quầy tiếp tân giặt. Bên trong trần như nhộng không có cái gì, hiện giờ phần dây thắt bị tuột, lộ ra một mảng lớn da thịt.

Phản ứng của Phó Húc rất bình thường, không có một chút xấu hổ, cũng không sốt sắng, chỉ là đơn thuần nhắc nhở y một câu, giống như việc mà mỗi tên trai thẳng sẽ làm.

Tạ Thời Dã khép áo choàng tắm lại, cố gắng che kín cơ thể mình: “Vậy em về phòng trước đây.”

Phó Húc nói ừ.

Nhưng đến cuối, Phó Húc vẫn không thực hiện lời hứa của anh, năm tư đại học anh phải ra ngoài quay phim, nên cho đến tận lúc tốt nghiệp cũng không trở lại, thậm chí ngày lấy giấy tốt nghiệp cũng là người nhà đến nhận thay.

Ngày Phó Húc tốt nghiệp, trời đổ mưa. Mưa không lớn, buổi lễ tốt nghiệp vẫn tiến hành như thường lệ.

Tạ Thời Dã đã là năm thứ hai, chuẩn bị lên năm thứ ba, y cũng tham gia buổi lễ ngày hôm đó, hi vọng có thể gặp Phó Húc thêm một lần.

Tìm được lớp của Phó Húc, còn chưa kịp mở miệng hỏi, người trong lớp anh đã chết lặng nói một câu: “Phó Húc không đến, cậu ấy không có ở đây.” Xem ra là bị quá nhiều người hỏi, nên vừa thấy người xa lạ đến bắt chuyện là biết ngay đến tìm Phó Húc.

Phó Húc lại nhận giải thưởng, là ảnh đế trẻ tuổi nhất, nổi tiếng vô cùng. Rất nhiều người cũng như cánh truyền thông đều hi vọng có thể gặp anh ở trong trường, tiếc rằng, Phó Húc không hề đến.

Thật ra Tạ Thời Dã đã đoán được từ trước, nhưng khi biết Phó Húc thật sự không đến, y vẫn rất thất vọng.

Y đến khu ký túc xá Phó Húc từng ở, hôm nay là ngày dọn ra ngoài, người trong ký túc xá đều đang bận thu dọn đồ đạc, trong đó có một người biết y, thấy Tạ Thời Dã tới thì hỏi y: “Đến tìm Phó Húc à? Hôm nay cậu ấy không tới.”

Tạ Thời Dã nói: “Em biết ạ, em tiện đường qua xem thôi.”

Người kia đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lấy ra một cái túi màu đen từ trên chiếc giường trống không chỉ còn lại tấm ván gỗ của Phó Húc. Đó là một túi đàn ghita, hắn đưa túi cho Tạ Thời Dã: “Trước khi đi Phó Húc có dặn anh đưa cho cậu mà anh bận quá nên quên mất.”

Sinh viên chuyên ngành diễn xuất đến năm tư đại học đều bận ở bên ngoài với đoàn làm phim.

Nên chuyện này cứ một tới hai đi, lần lữa mãi.

Giờ giao được cho Tạ Thời Dã, trên túi ghita đã phủ một lớp bụi mỏng.

Người kia nói: “Phó Húc bảo chắc chắn cậu sẽ thích, bởi vì mỗi lần cậu nhìn cậu ta đàn, mắt đều sáng rực lên.”

Tạ Thời Dã cẩn thận nhận lấy cây đàn, mở khóa kéo, chạm vào thân đàn lạnh lẽo.

Phó Húc vẫn luôn không biết, thứ y thích không phải là ghita.

Mà là người đánh ghita.