Trộm Nhìn Ánh Sáng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ry
Trong trường quay không hề phân đêm tối hay ban ngày, chỉ có ánh đèn điều chỉnh độ sáng. Nhiệt độ trong phòng rất cao, thợ trang điểm phải không ngừng chỉnh lại lớp trang điểm cho diễn viên mới có thể giữ được hình ảnh gọn gàng sạch đẹp của họ trước ống kính.
Cảm xúc của Văn Dao đã ổn định hơn nhiều, thay đổi tạo hình mới, bắt đầu diễn cảnh đối đầu với Phó Húc.
Bạch Khởi Phong đang ở trong đạo quán gặp Kim Lan đến đưa thuốc, hắn không chút ngần ngại chặn người ở ngoài, không cho nàng đi vào.
Lúc Tạ Thời Dã mang theo vết thương trở lại, vừa hay nghe thấy giọng điệu thiếu niên tùy ý cao vút của Bạch Khởi Phong: “Sư huynh ta không thích dạng như ngươi đâu, đừng có đến đây nữa, tiểu cô nương thật sự muốn gả đến vậy à? Ca ca này miễn cưỡng cưới ngươi nhé?”
Kim Lan xấu hổ giận dữ dậm chân, dáng vẻ thiếu nữ hờn dỗi vô cùng sống động: “Ngươi đừng có nói nhảm! Ta chỉ muốn đến cảm tạ Bạch đại ca thôi.”
Bạch Khởi Phong khoanh tay, bước tới chèn ép Kim Lan, đôi lông mày anh tuấn nhẹ nhàng nhướng lên, trầm bổng du dương mà nói: “Ngươi gọi sư huynh ta là Bạch đại ca, vậy có phải cũng nên gọi ta một tiếng ca không.”
Kim Lan đã bao giờ gặp phải chuyện như vậy, bị bắt bẻ đến mức không biết nói gì, hai má ửng đỏ, hai tay nắm chặt cái rổ.
Bỗng, ánh mắt Bạch Khởi Phong xuyên qua nàng, những ngả ngớn càn rỡ trước đó lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại ánh mắt ngay thẳng thuần khiết. Hắn nhìn ra sau lưng Kim Lan, cuống cuồng nói: “Sư huynh, huynh làm gì vậy!”
Ánh mắt Phó Húc từ máy quay hiện lên trên màn hình giám sát, Tạ Thời Dã đứng ở đó, một lần nữa cảm nhận được khả năng diễn xuất của Phó Húc tốt đến mức nào, dù không có người nhưng biểu cảm vẫn rất sinh động mà chân thực, tự nhiên đến mức không thể nào bắt bẻ.
Chung Xương Minh kêu đạt, quay sang cẩn thận quan sát Tạ Thời Dã: “Thế nào, bác sĩ nói thế nào?”
Trước khi về trường quay, Tạ Thời Dã đã dặn trước với Dương Dương, nói cậu không được cường điệu hóa. Tạ Thời Dã giơ tay lên, hơi vung vẩy, thoải mái nói: “Không bị ảnh hưởng nhiều, tôi có thể tiếp tục quay.”
Mặc dù Chung Xương Minh vẫn rất hoài nghi, nhưng thời gian là vàng bạc, Tạ Thời Dã còn là diễn viên chính, chậm trễ tiến độ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến lịch trình về sau.
Ông hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không có vấn đề gì?”
Tạ Thời Dã khẳng định: “Vâng.”
Dương Dương ở bên cạnh không dám mở miệng, thậm chí không dám tưởng tượng khi người đại diện Cao Lương biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào, liệu cậu có giữ được cái công việc trợ lý này không đây…
Sau khi nói chuyện với đạo diễn, Tạ Thời Dã đến phòng hóa trang, muốn đổi hết trang phục bị nhuốm máu trên người.
Bên trong phòng hóa trang, y giơ cánh tay để thợ trang điểm cẩn thận làm chút công tác chống nước chỗ băng bó, bởi vì lát nữa còn có cảnh quay dưới nước.
Thợ trang điểm nhìn lớp băng vải dày cộp trên tay y, tặc lưỡi nói: “Như vậy có chắc quay được không, hay là để hôm khác đi?”
Tạ Thời Dã lắc đầu: “Không sao, không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Lúc này cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, tiếng Phó Húc truyền từ ngoài vào: “Cái gì không nghiêm trọng như vậy?”
Ánh mắt Phó Húc lia nhanh qua hai người trong phòng hóa trang, cuối cùng rơi xuống cánh tay băng bó kín mít của Tạ Thời Dã, khẽ nói: “Thầy cũng quá ẩu rồi, cảnh quay tiếp theo sao lại đòi quay cảnh dưới nước chứ?”
Ở sau lưng anh là Văn Dao cũng đến thăm Tạ Thời Dã, cô nhìn Phó Húc một cái, trực giác của phụ nữ khiến cô nhạy bén nhận ra Phó Húc đang không vui, mặc dù nét mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, không có bất cứ biến hóa nào.
Nhưng cô biết, Phó Húc thật sự rất không vui.
Tạ Thời Dã giơ tay lên, nhìn cánh tay của mình, y nói: “Chỉ là nửa người dưới ngâm ở trong nước thôi, cũng đâu phải là cả người. Lát nữa tôi chú ý một chút là được, tiến độ đã chậm trễ nhiều rồi, kéo dài nữa sẽ không tốt.”
Phó Húc đi đến bên cạnh y: “Có phải khâu không?”
Tạ Thời Dã khẽ gật đầu, Văn Dao hít vào một hơi: “Làm sao bây giờ, chắc chắn là anh đau lắm.”
Tạ Thời Dã với con gái luôn khoan dung và săn sóc, y nhìn thẳng vào mắt Văn Dao, rất chân thành nói: “Thật sự không sao đâu, đừng lo lắng.”
Phó Húc nghe y nói thế, ánh mắt dạo một vòng quanh hai người bọn họ, như có điều suy nghĩ.
Cảnh quay tiếp theo là tiếp nối của đoạn Bạch Khởi Phong chặn Kim Lan ở trên đường nhỏ ngoài đạo quán, bị Bạch Trường An bắt gặp.
Bạch Trường An đang dưỡng thương khập khiễng đi ra ngoài tìm Bạch Khởi Phong, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
Kim Lan quay đầu nhìn thấy Bạch Trường An, đôi mắt vẫn còn đỏ. Bạch Trường An khẽ giật mình, lập tức nghiêm khắc nhìn về phía Bạch Khởi Phong: “Đệ đã làm gì Kim tiểu thư rồi hả?!”
Bạch Khởi Phong nói cũng như không: “Chẳng làm gì hết.”
Kim Lan cúi đầu, vội vàng đi đến trước mặt Bạch Trường An, đưa cái rổ trong tay cho y, lí nhí nói: “Trong này là thuốc, cha nói muội đến cảm tạ huynh, muội về đây.”
Kim Lan chạy được mấy bước, lại quay đầu: “Bạch đại ca, muội sẽ đợi huynh ở bến tàu.”
Bạch Khởi Phong cười khẩy: “Một cô nương như ngươi, mỗi ngày trong mắt chỉ có nam nhân…”
Bạch Trường An lớn tiếng: “Khởi Phong, im miệng!”
Bạch Khởi Phong thoáng kinh ngạc, sau đó tức giận bật cười. Hắn nhếch khóe miệng, vẻ mặt u ám, cứng rắn nhìn chằm chằm sư huynh của hắn.
Kim Lan không quay đầu lại chạy mất, Bạch Trường An cầm rổ đứng tại chỗ, hít sâu một hơi. Khi y muốn đi qua người Bạch Khởi Phong, cái rổ trong tay lại bị hắn cướp đi, thân thủ Bạch Trường An bất tiện, bị bất ngờ không kịp đề phòng, không thể cướp lại được.
Bạch Khởi Phong cầm cái giỏ trúc, đi tới cái ao bên cạnh, ném cả chiếc giỏ vào.
Bạch Trường An không thể tin nhìn sư đệ y: “Rốt cuộc là đệ đang phát điên cái gì vậy hả!”
Bạch Khởi Phong: “Đệ không vừa mắt nàng ta, thế nào?”
Bạch Trường An mím môi nhìn cái giỏ trong ao, miếng vải hoa phủ bên trên nổi lên mặt nước, dần thấm ướt, chìm xuống dưới.
Sư huynh không thèm nhìn sư đệ bốc đồng, trực tiếp đi đến bên ao, xuống nước.
Bạch Khởi Phong biến sắc: “Huynh điên rồi! Chân huynh còn đang bị thương đấy!”
Bạch Trường An mặc kệ hắn, nghiêng eo nhặt lại từng món đồ trong ao.
Bạch Khởi Phong siết chặt nắm đấm, đột nhiên đá bay giày, cởi áo, cũng xuống nước cùng y.
Nhưng không phải là giúp y nhặt lại đồ, mà là đi đến bên người Bạch Trường An, giật lấy cái rổ ném đi còn xa hơn, sau đó trực tiếp nhấc sư huynh của hắn lên vai.
Cái kiểu bế con gái này hoàn toàn chọc giận Bạch Trường An.
Thế nhưng kiểu người như Bạch Trường An, càng tức giận sẽ càng bình tĩnh. Y không hề giãy dụa, chỉ nặng nề nói với Bạch Khởi Phong: “Thả ta xuống.”
Bạch Khởi Phong đỡ sư huynh ướt đẫm lên vai, một đường lội nước trở lại bờ, đặt người xuống đống quần áo mình cởi ra trước đó, rồi kéo ống quần sư huynh lên, xem xét vết thương trên đùi.
Sư huynh của hắn rất giận dữ, uốn éo người trốn tránh, bị Bạch Khởi Phong giữ chặt đầu gối, đè xuống.
Tóc Bạch Khởi Phong cũng bị ướt, hắn nhìn chằm chằm vào sư huynh, từng giọt nước chảy từ mái tóc, thuận theo sống mũi cao ngất mà rơi xuống. Ánh mắt hắn rất hoang dã, như con thú hung ác, thế nhưng khi đối mặt với sư huynh của mình, hắn lại không tàn nhẫn nổi.
Bạch Trường An im lặng giằng co với sư đệ của y, cuối cùng vẫn là sư đệ nhận sai trước: “Huynh để ta xem vết thương, ta sẽ buông huynh ra.”
Bạch Trường An không đáp, mặt vẫn lạnh te. Vẻ dữ tợn trên mặt sư đệ được xóa đi từng chút từng chút, hóa thành sự bất lực, vô cùng nhỏ nhẹ: “Đệ sai rồi, lát nữa đệ sẽ đi nhặt lại cái rổ của Kim tiểu thư kia.”
Sư huynh vẫn không nói gì, khiến hắn đành phải tiếp tục nói: “Đệ sẽ đến từ đường quỳ, tự chuẩn bị roi mây, huynh muốn đánh bao nhiêu cái cũng được.”
Mi mắt Bạch Trường An giật giật, cuối cùng nhìn về phía sư đệ y: “Ta còn quản được đệ à.”
Bạch Trường An nhăn mũi cười lấy lòng, cầm bàn tay ướt át của sư huynh, dùng lòng bàn tay mình ôm lấy những đầu ngón tay kia: “Đương nhiên rồi, trên trời dưới đất chỉ có sư huynh là quản được đệ thôi.”
Tạ Thời Dã chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê dại, tê đến cả trong lòng. Y nhìn môi châu* của Phó Húc điểm một giọt nước, chỉ hận vì sao thời tiết ngày hôm nay lại nóng như vậy, ngay cả nước trong hồ cũng không thể hạ nhiệt được cho cơ thể y.
*Môi châu là đoạn được khoanh đen trong hình
Máy quay di chuyển xung quanh, bốn phía đều là người, tiếng quạt gió vù vù kêu, trước mặt là Phó Húc dựa sát gần.
Cuối cùng, một tiếng cắt giải thoát cho y. Cột sống Tạ Thời Dã căng cứng khi làm đại sư huynh, ở thời khắc này lại hóa mềm nhũn, nó tan chảy từ sau lưng ra, hóa thành một bãi nước vô dụng trên đất, chỉ hận không thể quấn lên người Phó Húc.
Ánh mắt y né tránh, không dám nhìn Phó Húc đang cởi trần trước mặt.
Tay Phó Húc chống ở bờ ao, nhanh nhẹn trèo lên.
Tiếng nước ào ào vang vọng, Tạ Thời Dã ngồi ở bên bờ, không đứng dậy ngay, còn đang cố gắng ổn định lại cõi lòng rạo rực. Sự im lặng của y bị hiểu lầm, Phó Húc xoay người hỏi y: “Sao vậy, tay đau quá không đứng nổi à?”
Tạ Thời Dã ngẩng đầu, đột nhiên có giọt nước rơi xuống môi y. Đây là nước nhỏ từ trên mặt Phó Húc xuống, Tạ Thời Dã ngây người nghĩ, lại ma xui quỷ khiến gật đầu.
Y đưa tay ra, ý là muốn Phó Húc nắm tay kéo dậy.
Nhưng Phó Húc lại lo cho vết thương trên tay y, trực tiếp vươn tay nắm lấy eo y, nửa ôm nửa bế y ra khỏi ao, giúp y đứng lên.
Cơ thể cường tráng của anh đè lên cánh tay và vai y, làn da vừa ngâm nước nên hơi lạnh, để lại những đường vân rõ rệt.
Đợi đến khi y đứng vững, Phó Húc lập tức lùi ra một khoảng cách an toàn. Trần Phong đã cầm khăn tắm tới, đưa cho Phó Húc lau người.
Phó Húc nhận khăn, không dùng ngay mà nhìn chằm chằm vào cánh tay Tạ Thời Dã, anh hỏi: “Không bị dính nước chứ?”
Tạ Thời Dã lắc đầu, Dương Dương đã mang theo bác sĩ tức tốc chạy tới, nhân viên công tác tiến lên bao quanh cả hai người, gián tiếp tách bọn họ ra.
Giữa toàn người là người, Tạ Thời Dã dần không thấy được Phó Húc nữa.
Thế nhưng y vẫn bị ảnh hưởng, giống như có một sợi dây vô hình nối từ người Phó Húc đến người y.
Y như một cây đàn cổ, người đánh vô tâm, tùy ý gảy hai ba lần, dư âm lại văng vẳng mãi bên tai y, lòng rối như tơ vò.