Phù Du
Edit: Ry
Cốc Nghi tìm việc ở một tiệm sách.
Anh vẫn cố gắng chăm chỉ làm việc, buổi sáng đến trước giờ làm 10 phút, đến giờ tan làm thì ở lại sắp xếp đống sách.
“Ầy, Cốc Nghi.” Ông chủ đang định lên tầng bỗng nhìn Cốc Nghi đứng trước kệ sách, vẫy tay với anh: “Tuần này cậu vẫn không cần ngày nghỉ à?”
Tiệm sách này mới mở nên tạm thời chưa tuyển được nhiều nhân viên, diện tích của lầu trên lầu dưới đều rất lớn, bên cửa hông còn có cái bàn dài gần ba bốn mét.
Khoảng một tiếng đầu tiên bắt đầu ca làm thì tương đối nhàn, kiểm tra xem sách trên kệ đã được đạt ngay ngắn chưa, có bị lộn xộn tiêu đề không, nhưng theo dòng người dần tràn vào, họ khó có được lúc rảnh tay.
Những lúc không quá bận, Cốc Nghi luôn thích nhìn khách khứa ra vào mà ngẩn người.
“Không cần đâu.” Cốc Nghi lắc đầu: “Đợi chừng nào chú tuyển được nhân viên mới lại cho cháu nghỉ là được.”
“May mà tuyển được cậu chứ không thì buổi trưa đúng là bận chết luôn.” Cửa hàng trưởng tươi cười vỗ vai Cốc Nghi: “Làm tốt lắm, có khi nửa năm nữa cậu sẽ được lên làm phó cửa hàng trưởng đấy.”
Tiết trời cuối thu se lạnh, buổi sáng ra ngoài Cốc Nghi đã phải mặc một chiếc áo khoác mỏng. Nhà bên có một bà lão đã lớn tuổi, mỗi lần xuống lầu Cốc Nghi đều sẽ thấy bà dắt theo một chú chó đi dạo, khuôn mặt bà tràn đầy nếp nhăn, nhưng luôn chan chứa nụ cười.
Thỉnh thoảng cũng sẽ thấy sương mù phủ trên phố, Cốc Nghi lại theo bản năng quay lại nhìn về phía chân trời đằng xa. Tiếc là ngoài một màu trắng xóa, anh chưa từng thấy lại quái vật náu mình trong sương.
Có lẽ khoảng thời gian bảy tháng ngắn ngủi kia đúng là một giấc mơ, viện nghiên cứu ở cuối khu rừng, phòng thí nghiệm tàn nhẫn đáng sợ, còn có Kỷ Trạch cưỡng ép xông vào cuộc sống của anh.
Thời gian càng trôi đi, kí ức của Cốc Nghi về thế giới tinh thần càng thêm sâu sắc.
Có lẽ là cuối cùng anh cũng bằng lòng hồi tưởng.
Xúc tu đen thui mềm mại, ngại ngùng lại nhút nhát bò về phía anh, cầu xin lấy một chút thương yêu.
Tại sao anh không vươn tay với nó dù chỉ một lần?
Tại sao anh chưa từng cẩn thận nhìn nó?
Chỉ cần bọn họ thẳng thắn hơn một chút thì có lẽ cục diện sẽ chẳng đến mức không thể cứu vãn như hiện giờ.
003 đi đâu rồi?
Nó biến mất rồi sao?
Cũng sẽ có khi Cốc Nghi gặp ác mộng, mà mỗi lần giật mình tỉnh giấc, anh sẽ bắt đầu đầu chờ mong người đàn ông đã nhiều lần cứu anh khỏi hiểm nguy xuất hiện lại.
Anh muốn chủ động nắm lấy bàn tay đang vươn ra về phía anh.
Thứ bảy lượng khách trong tiệm rất đông, Cốc Nghi phải làm thêm một tiếng, mặt trời ngoài kia đã xuống núi, chỉ còn lại chút hoàng hôn nơi cuối trời.
Ông chủ biết Cốc Nghi thích đọc sách nên thường xuyên nhét cho anh mấy cuốn, coi như là phúc lợi của nhân viên.
Tiệm sách luôn là nơi không bao giờ thiếu sách.
Có đứa bé đang nghịch ván trượt điện thông minh, nhưng không điều khiển được phương hướng nên va vào người Cốc Nghi.
Phản ứng dầu tiên của Cốc Nghi là bảo vệ đứa bé, kết quả lại ngã đập mạnh khuỷu tay xuống đất.
Đứa bé kia vội vàng chui ra khỏi ngực anh: “Xin lỗi ạ, cháu xin lỗi…”
Cốc Nghi đứng dậy, khom lưng dặn dò đứa nhỏ một hồi.
Cậu bé kia ngoan ngoãn vâng lời.
Cốc Nghi nhìn đứa nhỏ nhào vào lòng mẹ mình, cúi xuống định nhặt sách.
Một nhánh xúc tu nhỏ xíu màu đen đang cuốn ở trên, phát hiện ra ánh mắt của Cốc Nghi thì vội vàng rụt về trong góc.
Mẹ của đứa bé định xin lỗi Cốc Nghi, nhưng lại thấy người giúp con cô không cả buồn nhặt sách, vội vã chạy về phía khúc rẽ.
Nó chạy trốn rất nhanh, như thể rất sợ Cốc Nghi sẽ phát hiện.
Cốc Nghi đuổi theo chạy hết mấy con ngõ, giữa chừng còn không cẩn thận va phải người đi đường. Anh vội vàng nói một câu xin lỗi rồi tiếp tục đuổi theo hướng nó bỏ chạy.
Rồi lại một thoáng bất cẩn, anh va vào lồng ngực của một người đàn ông cao lớn nơi góc đường. Cốc Nghi vừa luống cuống đẩy người ta ra, vừa luôn miệng nói xin lỗi.
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng bỗng giữ lấy cổ tay anh.
Cốc Nghi ngây ngẩn, ánh mắt đi từ dưới lên, trước hết nhìn thấy tay của đối phương, lại liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu xám ngày trước, cuối cùng cố định ở khuôn mặt đã gần một tháng không gặp.