Phù Du
Edit: Ry
003 không cho rằng mình có lỗi.
Nó không phải con người, tại sao phải tuân theo mấy thứ quy tắc tìm bạn đời kì quái đó.
Nhưng…
Tại sao ánh mắt con người của nó lại trở nên lạ lẫm như vậy?
Cốc Nghi dựa vào đầu giường, thở ra một hơi thật dài, giờ anh cần phải làm rõ rất nhiều suy nghĩ.
Chúng rối bời, chất chồng trong tim anh, nghẹn lại khiến anh chẳng thể thở được.
“Mày đừng có qua đây nữa được không?”
Hốc mắt Cốc Nghi bỗng ướt đẫm, anh quay lại nhìn con quái vật kia.
003 rất thông minh.
Thế nên Cốc Nghi thường xuyên xem nó như một loại thú cưng nào đó nuôi trong nhà.
Nhưng con thú cưng đó vẫn luôn muốn khống chế anh, còn quyết tâm dùng trăm phương ngàn kế để ở bên cạnh anh.
Thậm chí…
Cốc Nghi cắn răng, nhắm mắt lại.
Cảm giác trơn nhẵn khi xúc tu lướt trên da thịt quá rõ ràng, rõ ràng đến mức dù anh có nhắm hay mở mắt thì những hình ảnh đó vẫn hiện lên rõ mồn một.
Từng chi tiết nhắc nhở đám xúc tu đó đã đùa bỡn anh như thế nào.
Anh ôm đầu, tâm tình gần như sụp đổ.
Xúc tu màu đen vươn tới, 003 lắc lư cơ thể nhích lại gần Cốc Nghi.
Cặp mắt đỏ hồng ngập tràn xót xa nhìn nó.
Xúc tu sắp chạm tới Cốc Nghi bỗng cứng đờ.
“Sao mày có thể làm thế chứ?”
Môi anh kéo ra thành nụ cười, nhưng mặt lại như sắp khóc.
Trong lòng 003 cũng cảm thấy khó chịu.
Cốc Nghi không nói với nó nữa, chịu đựng cảm giác đau nhức, xuống giường mặc quần áo tử tế.
“Em định đi đâu.”
Khoảnh khắc chuẩn bị ra khỏi nhà, Cốc Nghi nghe thấy tiếng 003.
Rất gần, như thể ở ngay cạnh anh.
“Cút ra ngoài!!!” Cốc Nghi đỏ mắt gầm lên với khoảng không sau lưng, dù đằng sau trống rỗng, nhưng anh biết 003 đang ở đó.
“Đừng có đi theo tao.”
Cốc Nghi gằn từng chữ, 003 nghe được sự ác cảm.
Nó không còn cách nào khác chỉ biết nhìn anh.
Cốc Nghi dứt khoát bỏ đi, anh bất chấp tất cả bước vào màn sương, rời xa căn nhà này.
Bàn trong phòng khách bị 003 hung hăng ném ra ngoài, nó nổi điên ở trong thế giới tinh thần của mình, nhưng không dám quấn lấy Cốc Nghi nữa.
Ánh mắt lạ lẫm ấy khiến 003 cảm nhận được mùi vị của sợ hãi.
Nó sợ Cốc Nghi không cười với nó nữa, nó sợ Cốc Nghi về sau sẽ chỉ dỗ dành những quái vật khác.
Trời ngoài thế giới hiện thực đã hửng sáng, trước khi trả Cốc Nghi về, 003 đã lén lấy đi kí ức đêm nay của anh.
Nó giấu những kí ức ấy vào một góc thế giới tinh thần của mình.
Đồng cỏ sinh thái mô phỏng, 003 an phận nằm trên tảng đá giữa con suối, nhưng nhóm xúc tu trong suốt lại mất kiểm soát lạ thường.
Nhóm quái vật sợ đến mức nhao nhao chạy trốn.
Xúc tu trong suốt xuyên qua từng vách tường, trốn ở chỗ rẽ dòm ngó Cốc Nghi đang ăn sáng cùng những người khác.
Mặt mày mềm mại, trò chuyện với một con người khác thật vui.
Xúc tu trong suốt xích lại gần. Nó đảo quanh Cốc Nghi, trôi nổi ngay trước mắt anh, muốn chạm lên khuôn mặt dịu dàng ấy, nhưng cuối cùng vẫn rụt về.
Ăn xong bữa sáng, Cốc Nghi tới chỗ kí tên quẹt thẻ nhân viên. Check in xong anh cứ thế đi về phía hệ sinh thái mô phỏng.
Góc áo bay lên vì cơn gió tạo thành từ những bước đi.
Xúc tu trong suốt chú ý cẩn thận xoay quanh, chậm rãi đáp lên đầu vai Cốc Nghi.
Con người không phát hiện được xúc tu tinh thần.
Nhưng 003 vẫn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng và mâu thuẫn của Cốc Nghi.
Nó không có gan tùy ý làm bậy nữa.
Khi con người đẩy cửa bước vào, 003 đã ở ngay phía sau cánh cửa. Nó đuổi hết các sinh vật ngoài hành tinh khác vào bụi cỏ, không cho phép chúng nó xuất hiện trong tầm mắt Cốc Nghi.
Con người cúi xuống, tươi cười xoa nắn 003 mềm mại.
Trái tim đang dao động của nó được vỗ về.
003 nâng mắt nhìn con người, chậm rãi tách xúc tu ra.
“Sao thế?”
Cốc Nghi chủ động nhéo xúc tu của nó.
“Sao hôm nay nhóc có vẻ buồn thế, cãi nhau với 846 à?”