Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao
Edit: Cỏ
Miệng Nguyên Khê khẽ giật, không nhịn được mà gào thét trong lòng, anh như vậy mà nghèo, thế thì ông đây là cái gì? Nghèo đến mức chỉ còn cái khố chắc? Xùy xùy xùy, ông đây dù sai cũng là chủ một trang trại, được ăn ngon uống tốt, còn được ở nhà cao cửa rộng, nghèo đâu mà nghèo.
Cậu nhìn Diệp Hằng với ánh mắt ‘anh quá là không biết đủ’, Diệp Hằng vẫn cười híp mắt mà không giải thích tiếp, dù sao thì bây giờ tiền là vợ quản, sớm muộn cũng biết hắn có nghèo hay không…
Hai người ở trong thư phòng cả buổi chiều, lúc đi ra trời đã tối.
Cả nhà tth đã về hết, tc vốn định ở lại chơi nhưng vì cái chuyện kia, cậu ta cần một chút thời gian để bình tĩnh lại, vậy nên cũng ỉu xìu đi về nhà.
Nguyên Ngọc Thành đã đến trang trại, Lâm Tố Vân thì đang cho Tiểu Nguyên Triết ăn.
Nguyên Khê và Diệp Hằng đi ra, Tiểu Nguyên Triết đang cặm cụi ăn cháo thấy vậy liền bị thu hút sự chú ý, đôi mắt to hai người cha, miệng bắt đầu u a nói những lời chẳng ai hiểu.
Lâm Tố Vân nói: “Nhóc con nghịch ngợm này biết đón người cơ đấy.”
Nguyên Khê đắc ý, cho là bé con đón người ba là cậu đây, còn Diệp Hằng, chắc chắn là vì hai người đi chung với nhau nên tiện thể chào hỏi thôi.
Thấy bé con, bao nhiêu mệt mỏi cả buổi chiều của hai người cha bị quét bay ngay lập tức, hai người đều tiến lên phía trước.
Nguyên Khê nói với Lâm Tố Vân: “Mẹ đi nghỉ một lúc đi, để con đút cho.”
Lâm Tố Vân gật đầu, đưa cái bát con và cái thìa nhỏ màu xanh da trời cho Nguyên Khê.
Diệp Hằng cũng đi theo, Lâm Tố Vân thấy hai người họ đều đến thì cười híp mắt đi ra ngoài trước.
Tuy Nguyên Khê cầm lấy thìa bát rồi nhưng thật ra cậu chưa từng cho Tiểu Nguyên Triết ăn cháo bao giờ. Tiểu Nguyên Triết đã hơn năm tháng tuổi, đã được cho ăn thêm thực phẩm bổ sung, nhưng mới trong giai đoạn thử nghiệm, bé mới ăn món bình thường khó gây dị ứng nhất là cháo.
Nguyên Khê khuấy thìa nhỏ trong bát vài vòng, cháo này trộn với sữa bột với tỉ lệ vừa phải, hơi dính, vừa có thể để bé thích ứng mà vừa có thể thử mùi vị khác với sữa bột.
Nguyên Khê múc một thìa nhỏ đưa đến bên miệng nhóc con, nhóc con không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Khê cười toe. Nhưng khi đưa thìa sát lại gần miệng, nhóc con vẫn há miệng theo bản năng, há miệng ùm một cái rồi nuốt.
Thấy con trai ăn, Nguyên Khê cũng rất có cảm giác thành tựu, lại nhanh chóng múc thêm một thìa nữa, nhóc con cũng rất phối hợp, mắt thì nhìn ba chằm chằm, miệng nhỏ lại ăn ngon lành.
Diệp Hằng ở bên cạnh nhìn, không nhìn được, nói: “Cho anh thử một chút.”
Nguyên Khê nhìn hắn, thấy hắn có vẻ rất hứng thú thì tránh ra một chút để hắn thử.
Diệp Hằng nhận lấy, đôi mắt đen láy có ý cười, khóe miệng hơi cong, nét mặt thả lỏng, học bộ dáng của Nguyên Khê múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Tiểu Nguyên Triết.
Tiểu Nguyên Triết cũng không bên trọng bên khinh, đổi người cha khác bé cũng rất hợp tác mà cười toe toét, sau đó cong mắt nói mấy câu u la la xong mới há cái miệng nhỏ ra.
Diệp Hằng cẩn thận đưa thìa tới, Tiểu Nguyên Triết kêu ô a một tiếng… cắn nhầm chỗ rồi… Lập tức nguyên thìa cháo trét hết lên mũi nhóc… Sau đó nhóc con lại nhào về phía trước, cả cái mặt nhỏ áp lên mặt Diệp Hằng…
Diệp Hằng đơ luôn, cái mặt như con mèo mướp này của Tiểu Nguyên Triết cũng ngẩng lên chớp chớp mắt.
Hai con mèo mướp một lớn một nhỏ cùng nhìn nhau…
Còn Nguyên Khê ở bên cạnh… cười nghiêng ngả.
Thiếu tướng Diệp của chúng ta, lên được chiến trường xuống được trang trại, sống đến bây giờ chưa từng bị chuyện gì làm khó, vậy mà khi đụng phải con trai mình thì toàn gặp phải những điều bất ngờ khó lường như vậy.
Nguyên Khê cười không thèm nể nang chút nào, nhưng cậu vẫn đứng dậy lấy cái khăn tay lau sạch mặt cho Tiểu Nguyên Triết, sau đó nhận lấy bát và thìa, vừa cười vừa nói với Diệp Hằng: “Mau đi tắm đi.”
Diệp Hằng cũng cười, đưa cái mặt dính đầy cháo qua thơm một cái lên cái má phúng phính của Tiểu Nguyên Triết: “Nhóc con này.”
Tiểu Nguyên Triết không hiểu gì cả, cười khanh khách.
Diệp Hằng vào phòng vệ sinh, Nguyên Khê thì đút cháo tiếp.
Một lúc sau, khi Diệp Hằng quay lại thì thấy Nguyên Khê đang ngồi một bên, đôi mắt cong cong mang ý cười đút cháo cho con, con thì ăn một miếng lại nói một câu, cứ ê ê a a ra chiều rất bận rộn.
Diệp Hằng tạm dừng lại một chút, hắn chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này trong cuộc sống trước kia, nhưng vào giây phút này khi nhìn thấy, hắn lại cảm thấy thật may mắn.
Niềm hạnh phúc này, hắn muốn nắm trong tay, vĩnh viễn không để nó bị vuột mất.
Diệp Hằng đi đến, khẽ nở một nụ cười, ngồi bên cạnh Nguyên Khê, hắn yên lặng nhìn một lúc, bỗng nhiên nói: “Nguyên Khê, chúng ta kết hôn đi.”
Động tác của Nguyên Khê bỗng khựng lại, hoặc nên nói là, toàn thân cậu cứng lại luôn…
Diệp Hằng ngồi im không nhúc nhích nhìn cậu.
Qua một hồi lâu, Nguyên Khê mới cử động, cậu khuấy bát cháo, rồi lại múc một thìa đưa đến bên miệng Tiểu Nguyên Triết, ngoại trừ vẻ mặt hơi mất tự nhiên thì không có gì khác so với lúc trước.
Kiểu này… chắc là giả vờ không nghe thấy rồi.
Diệp Hằng đã nói ra khỏi miệng thì sao có thể để cậu ngó lơ cho qua được: “Nguyên Khê, anh nghiêm túc đấy, chúng ta kết hôn đi.”
Lại thêm một câu nữa, bây giờ Nguyên Khê không giả vờ được nữa.
Cậu không nhìn Diệp Hằng mà bình tĩnh đặt cái bát và thìa xuống, sau đó lại cẩn thận lau sạch cái mặt nhỏ lem nhem của con trai, sau đó cậu ôm con trai đặt bé ngồi lên đùi mình, rồi mới nhìn Diệp Hằng nói: “Như vậy quá nhanh.”
Diệp Hằng ngơ ngác, hắn đã nghĩ đến rất nhiều kiểu phản ứng của Nguyên Khê, thậm chí nghĩ đến việc Nguyên Khê sẽ từ chối thẳng thừng… Nhưng không ngờ Nguyên Khê chỉ nói là quá nhanh…
Điều này có nghĩa là gì?
Diệp Hằng chợt cầm lấy tay của Nguyên Khê, trịnh trọng nói: “Tiểu Khê, anh có lời muốn nói với em.”
Nguyên Khê nhìn hắn chằm chằm, lúc lâu sau, cậu nhẹ giọng nói: “Được, anh đợi một lát.”
Diệp Hằng buông lỏng tay ra, Nguyên Khê đứng lên, ôm Tiểu Nguyên Triết ra ngoài, Lâm Tố Vân đang ở trong phòng khách, thấy Nguyên Khê đi ra thì đón lấy Tiểu Nguyên Triết, Nguyên Khê không dài dòng mà quay về phòng luôn.
Trong đầu cậu có rất nhiều ý nghĩ chạy qua.
Trong những ngày chung đụng này, sao cậu lại không cảm giác được sự tận tâm của Diệp Hằng cơ chứ, hoặc nên nói, ngay từ lần đầu hai người gặp nhau, Diệp Hằng chưa từng che giấu tình cảm của mình.
Người đàn ông này chưa từng trốn tránh tình yêu của mình với cậu, từ khi bắt đầu đã rất trực tiếp cũng rất thẳng thắn. Thể hiện sự yếu thế bằng cách hạ mình, sự thăm dò như là vô ý, làm việc thận trọng từng bước, từng điều tưởng như nhẹ nhàng nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ bá đạo tham dự vào cuộc sống của cậu.
Có vẻ như sự tồn tại của hắn không cần bất cứ ai hoài nghi và ai cũng nên tán thành.
Nguyên Khê thật sự không có kinh nghiệm gì về chuyện tình cảm, không thể chống lại sự theo đuổi thẳng thắn như vậy của Diệp Hằng, nhưng khi đêm khuya thanh vắng cậu cũng không ngừng suy nghĩ.
Sau khi bình tĩnh lại cậu có thể suy nghĩ nhiều hơn, cũng lí trí hơn. Cậu tự hỏi lòng mình, mình không phải là không có tình cảm gì với người đàn ông này, thậm chí còn rất có thiện cảm. Dần dần cậu nhận thấy rõ ràng rằng, mình thích người này.
Nếu không thì sao cậu có thể mặc kệ Diệp Hằng gia nhập vào cuộc sống, gia đình của cậu, cùng chia sẻ đứa con trai quý giá của cậu không chút e dè như vậy chứ.
Trước kia Nguyên Khê chưa từng nghĩ đến việc đến với người nào đó, nhưng bây giờ sau khi Diệp Hằng nói ra, cậu lại động lòng.
Chỉ là… Chỉ là sao phải nói ra lúc đang cho con trai ăn cháo vậy chứ… Nguyên Khê bĩu môi, thấy hơi bực dọc.
Nhưng cậu nghĩ lại, nhớ lại mấy cảnh thường chiếu trong TV, trước mặt mọi người, nam chính ôm một bó hoa to, quỳ một gối xuống đất, cầu hôn cực kỳ long trọng…
Mới thoáng nghĩ đến, Nguyên Khê đã giật mình toát đầy mồ hôi lạnh, má ơi, sến vãi, chọn lúc đang đút cháo là quá tốt… Để con trai và cháo làm nhân chứng, tốt lắm, tốt cực kỳ…
Cậu đi vào phòng, vừa ngồi xuống Diệp Hằng đã đến gần, thấp giọng hỏi: “Tiểu Khê, có phải em cũng hơi thích anh không?”
Diệp Hằng hỏi câu này một cách rất dè dặt… Nguyên Khê nhìn hắn, xụ mặt nói: “Không phải.”
Không chờ để Diệp Hằng phản ứng lại, cậu lập tức bật cười, cong mắt nói: “Không phải là hơi, mà là thích anh thật, Thiếu tướng Diệp ạ.”
Diệp Hằng ngẩn người,
Diệp Hằng ngẩn người, ngay sau đó hắn nở nụ cười, trong đôi mắt đen láy là sự vui mừng không hề che giấu, hắn quay người lại mặt đối mặt với Nguyên Khê, cúi xuống nhìn cậu, học theo Nguyên Khê, xụ mặt nói: “Bạn Tiểu Khê, bạn học hư rồi.”
Nguyên Khê cười híp mắt nhìn hắn.
Tim Diệp Hằng ngứa ngáy, nói tiếp: “Nào, nói lần nữa, em thích anh.”
Nguyên Khê ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở miệng nhưng lời nói ra lại là: “Thiếu tướng Diệp, gả cho em nhé.”
Thiếu tướng Diệp chớp mắt, rồi nhướng mày cười, từ khi hắn quen Nguyên Khê đã cười rất nhiều lần, nhưng đa phần chỉ là khẽ mỉm cười, cười thoải mái vui vẻ như bây giờ là rất hiếm.
Nguyên Khê nhìn mà không khỏi sững sờ, bị trúng mĩ nhân kế nên cậu đánh mất tiên cơ, Thiếu tướng Diệp hôn lên môi cậu, hai người trao nhau một nụ hôn nóng bỏng nồng cháy.
Trước lạ sau quen, bị hôn nhiều lần như vậy nên anh bạn Nguyên Khê nhà quê cũng đã học được, lần này cậu lớn gan đáp lại Diệp Hằng, khiến Diệp Hằng suýt nữa không HOLD được.
Nhưng may mà nghiệp vụ của bạn Nguyên Khê chưa thuần thục, mới hôn một lúc đầu đã choáng váng, đoạn sau lại quên thở, lúc này Diệp Hằng mới bỏ cậu ra.
Nguyên Khê há miệng thở hổn hển, tim đập bình bịch như sắp nhảy ra.
Trong mắt Diệp Hằng cũng có một ngọn lửa nóng hừng hực, nhưng hắn hít một hơi, nhịn lại, ngồi đối mặt với Nguyên Khê, Diệp Hằng nhẹ nhàng nói với cậu: “Tiểu Khê, có vài việc anh phải nói với em.”
Nguyên Khê vẫn đang hơi mơ màng, cậu gật đầu, nói: “Được.”
Chuyện Diệp Hằng nói rất quan trọng, ban đầu Nguyên Khê còn chưa rõ lắm, nhưng sau lại tập trung lắng nghe.
Diệp Hằng nói về chuyện của nhà họ Diệp.
Ở Sao Bắc Kinh nhà họ Diệp là gia tộc số một số hai, cũng là một gia tộc rất nổi danh trên toàn Liên bang. Từ ba thế hệ trước trở lại, nhà họ Diệp vẫn chỉ là một thế gia hạng hai, nhưng sau khi cụ Diệp là Diệp Huyền ra đời, nhà họ Diệp bỗng nhiên nổi tiếng, khiến toàn bộ Liên bang khiếp sợ, cũng đưa nhà họ Diệp đến với vinh quang.
Diệp Huyền là một trong mười Đại Nguyên soái hàng đầu Liên bang, là một nhân vật lớn thực sự đã thống lĩnh vạn quân, chinh chiến cả đời, đạt được rất nhiều chiến tích trong cuộc chiến với người Pantheon. Từng có một nhà sử học phân tích, cuộc khổ chiến kéo dài mười năm đó, loài người có thể chiến thắng là nhờ những chiến công không thể xóa nhòa của Diệp Huyền.
Mà mười đại gia tộc vùng lên trong cuộc chiến đó cũng đã cải tổ bộ máy chính quyền Liên bang, qua hơn hai mươi năm cải cách, sự phân chia quyền lực cũng đã thay đổi nhiều lần.
Mà mười gia tộc đứng đầu trong cuộc chiến đó cũng cải tổ chính phủ Liên bang, đã trải qua hơn 20 năm thay đổi, và sự phân chia quyền lực cũng đã thay đổi nhiều lần.
Như nhà họ Nguyên hiện tại đã xuống dốc trở thành thế gia hạng hai, mà nhà họ Tân mới nổi lên gần đây đang dần phát triển, quyền lợi luân phiên không ngừng cho đến bây giờ.
Nhưng nhà họ Diệp vẫn đứng vững không đổ, cụ Diệp lập nhiều chiến công, sinh được hai trai hai gái, cả bốn đứa bé đều cực kỳ xuất sắc. Người con trai cả Diệp Thiên nối nghiệp cha, từ nhỏ đã xông pha trong quân đội, tuy là bây giờ tình hình Liên bang đã lắng xuống, nhưng vẫn có vài trận tranh nhỏ vẫn tiếp diễn, Diệp Thiên nhờ vào khả năng thiên bẩm của mình mà trở thành vị Nguyên soái thứ hai của nhà họ Diệp.
Người con trai thứ Diệp Trăn, cha của Diệp Hằng, không gia nhập quân đội, nhưng lại rất chú trọng việc học tập chính trị, ông làm từ cấp thấp nhất, đến giờ đã vào Thượng nghị viện Liên bang. Tuy ông không có danh hiệu vang dội như Diệp Thiên, nhưng ông là người cẩn trọng, cũng am hiểu quan trường, biết lùi biết tiến, biết xem thời thế nên cuộc sống khá an nhàn.
Hai cô còn lại cũng không hề kém cạnh, cả hai đều tốt nghiệp những trường có tiếng, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Cô cả được gả vào nhà họ Tô, cô hai thì không gả vào thế gia mà lấy bạn học của mình, mặc dù chàng trai ấy nghèo khó nhưng có chí vươn lên, cuộc sống hiện giờ cũng rất tốt.
Những người con của Diệp Hằng đều tài giỏi như vậy, thời này nhà họ Diệp lại huy hoàng vẻ vang. Đến thế hệ của của Diệp Hằng, Diệp Thiên sinh ra một trai một gái. Diệp Trăn có ba đứa con, theo thứ tự là Diệp Hằng, Diệp Dung và Diệp Hoài.
Giới thiệu qua về nhà họ Diệp xong, bây giờ Diệp Hằng mới nói đến chuyện chính.
Diệp Thiên từ bé đã có mối quan hệ rất tốt với con trai trưởng nhà họ Tô là Tô Minh Dục, hai người quen biết từ nhỏ và rất hợp nhau. Diệp Thiên cởi mở chính trực, đã dựng nên một vùng trời trong quân đội. Tô Minh Dục thì cần khéo léo và thận trọng hơn, trong thời đại không có chiến tranh này, muốn thành công thì phải dựa vào việc cố gắng kinh doanh từng chút một.
Trong cuộc Tổng tuyển cử của Liên bang lần này, Tô Minh Dục là một trong những ứng cử viên sáng giá, nhà họ Diệp vì mối quan hệ của Diệp Thiên, không phải nói nhiều, đương nhiên là theo phe của Tô Minh Dục.
Đến giờ phút này, việc Tô Minh Dục nhậm chức về cơ bản là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.
Nhưng con đường tương lai của nhà họ Diệp lại không lạc quan cho lắm.
Diệp Hằng chọn đất phong ở nơi xa xôi như vậy, một trong những nguyên nhân lớn nhất là để tránh đầu sóng ngọn gió, Tổng thống mới lên nắm quyền, nhưng nhà họ Diệp bọn họ lại có quá nhiều quyền thế, đây không phải là một hiện tượng tốt.
Có đôi chỗ Diệp Hằng nói không rõ ràng, nhưng Nguyên Khê cũng không phải tên ngốc, cậu có thể đoán được ẩn ý trong lời kể của hắn.
Nói đến đây, Diệp Hằng về cơ bản đã lôi hết gốc gác của ra kể, thậm chí một vài suy nghĩ khác của hắn, trong lòng Nguyên Khê cũng đã biết được.
Cuối cùng, Diệp Hằng dừng một chút, lại nhìn về phía Nguyên Khê, nói: “Nhìn chung là như vậy, nếu em có gì thắc mắc thì cứ hỏi anh.”
Nguyên Khê gật đầu.
Diệp Hằng lại nói: “Tiểu Khê, anh mong có thể biết thêm chút ít về em.”